XtGem Forum catalog

Chỉ cần em nói sẽ đợi…- Phần 1


- Chuyên mục: Truyện dài
- Lượt xem: 119
- Tình trạng: Hoàn thành
Thà rằng mọi thứ cứ giản đơn như vậy, quá khứ sẽ vĩnh viễn ngủ yên, người ta sẽ hạnh phúc với những gì đang nắm giữ. Nhưng cuộc sống không hề cho người ta cơ hội tận hưởng điều gì trọn vẹn, đơn giản là yêu thôi không được.
Tôi xốc lại balo cho khỏi tuột khỏi vai, quay lại nhìn một lượt khung cảnh ngôi trường đã từng vắt kiệt 4 năm tuổi thanh xuân của mình, thở hắt ra một hơi rồi lặng lẽ kéo vali đi. Đằng sau lưng bóng nắng đổ xuống đài phun nước, sân cỏ bắt đầu có những sinh viên đến từ nhiều quốc gia khác nhau, ôm sách ra vừa đọc vừa sưởi nắng. Từng âm thanh rơi vào tai tôi khiến tôi bất giác nhớ lại khoảng thời gian đầu tiên khi bước xuống sân bay tại một đất nước xa lạ, bắt đầu cuộc sống sinh tồn và học tập một thời gian dài. Đã từng có những cơn ác mộng liên tiếp, đã từng rất nhiều lần muốn bỏ chạy, đã từng rất nhiều lần cảm thấy ấm ức, và cả tủi nhục.

Thế nhưng, đã qua hết rồi…

Một người xuất hiện trước mặt tôi, vì đứng ngược chiều ánh sáng nên tôi cố gắng mãi vẫn chẳng thể nhìn rõ khuôn mặt, chỉ là dáng người con trai cao ráo và cứng cỏi, cất lên giọng nói trầm ấm, mê hoặc mà tôi đã vô cùng quen thuộc.

-Được rồi, khi trở về em hãy quên hết tất cả đi!

Những đoạn ký ức bắt đầu từ đó ùa về, mảng hoài niệm có đủ thứ màu sắc dội vào não tôi như những hồi chuông dài liên miên nhắc tôi nhớ lại toàn bộ những gì đã từng xảy ra. Nhìn chằm chằm người đối diện, nhẹ nhàng đáp lời như âm thanh của tiếng gió.

-Nếu nói quên được là có thể quên được ngay, thì tốt biết mấy!

Hệ thống loa trường vang lên bản nhạc dạo đầu chương trình phát thanh, giai điệu êm dịu phủ bầu trời đầy nắng bằng một vẻ lãng mạn đến kiêu kỳ. Khoảng cách giữa hai người vẫn giữ nguyên như thế, tôi khẽ nheo mắt nhưng vẫn chẳng thể nhìn rõ khuôn mặt người đối diện…

-Này! Làm cái gì đấy hả con bé kia? Bỏ xuống!

Tôi giật hoảng hốt vì tiếng hét của ai đó, giật mình quay lại thì phát hiện chính là vị khách đến ăn khi nãy bỏ quên túi xách. Chính là chiếc túi tôi đang cầm trên tay, định chạy đuổi theo để trả lại. Người phụ nữ quát thét lên bằng một chất giọng the thé mà tôi láng máng câu được câu chăng, không hiểu một chút nào.

Bà khách lớn tuổi bước nhanh về phía tôi, giật lấy chiếc túi tôi vừa mới cầm trên tay, chỉ vào mặt tôi và không ngừng mắng xối xả. Tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, khách ở cửa hàng bắt đầu chú ý đến chúng tôi, nhân viên vì sợ nên mới chỉ dám đến gần đứng nhìn, một chị quản lý trẻ tuổi chạy đến hỏi han tình hình nhưng rồi bị gạt ra. Khi bà khách định kéo tay tôi bước về phía cửa ra vào thì bỗng dưng có một bàn tay ngăn lại, cậu thanh niên thoạt nhìn chỉ trạc tuổi tôi, dáng người rất cao nhưng đặc biệt gầy, khuôn mặt điển trai thực sự gây chú ý của người khác, sau khi ngăn người phụ nữ kia lại, quay sang hỏi tôi bằng giọng tiếng Anh trầm ấm. Trong giờ phút hoảng hốt và lúng túng, tôi vẫn không quên nhận thấy, giọng nói này thật sự vô cùng mê hoặc người khác.

-Cậu không nói được tiếng Hàn?

-Biết một chút, nhưng giọng bà ấy khó nghe quá…

-Bà ấy nói cậu định lấy túi xách của bà ấy!

-Không phải – Tôi thật sự hoảng hốt – Tôi không hề muốn lấy đồ của bà ấy, tôi chỉ định chạy theo đưa trả bà ấy thôi mà! Tôi không biết nói tiếng Hàn, tôi không thể truyền đạt cho bà ấy hiểu được!

Một lát sau, khi cậu thanh niên cố gắng giải thích cho người phụ nữ kia, giọng nói từ tốn, nhẹ nhàng và kiên nhẫn, khiến tất cả mọi người bắt đầu tản ra, người phụ nữ kia cũng chỉ nói một vài câu ngắn gọn rồi nhanh chóng bỏ đi.

Tôi đi theo sau cậu thanh niên kia, không biết phải mở lời như thế nào. Cậu cứ thế dẫn tôi đi ra ngoài, qua một con phố đông người, đến một sân chơi bóng rổ.

-Thanks…

-Tôi là Chan! Hẳn là cậu đã quên tôi?

Thật lòng mà nói, tôi không phải là một người giỏi ghi nhớ ấn tượng về người khác, tôi khá thờ ơ, và đặc biệt là trí nhớ không tốt. Phần lớn thời gian tôi chỉ có thể tập trung làm một việc, nếu như đang suy nghĩ điều gì đó, kể cả có là thảm họa thế giới hay là điều kỳ diệu gì đó, tôi cũng không thể nhớ ra nổi.

-Chúng ta đã từng gặp nhau rồi?

Chan thở dài, ấn tượng về lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau hiện lên. Mãi về sau này khi chúng tôi ở bên cạnh nhau cậu ấy mới kể lại cho tôi cảm xúc của cậu ấy ngày đó. Rõ ràng, một ký ức thuộc về cả hai người, một người thì nhớ mãi, một người thì đã hoàn toàn chẳng giữ lại dù chỉ một chút. Hoặc có thể là chưa bao giờ ghi nhớ trong đầu.

Nghe lời thuật lại của Chan, trí nhớ dần chạm tới một điểm, tôi cũng ngờ ngợ nhớ lại câu chuyện đã cũ. Khoảng ký ức mơ hồ hiện lên, hóa ra cũng có những cuộc hội ngộ như vậy.

-Từ sau lần cậu giúp tôi, tôi vẫn muốn tìm cơ hội để cảm ơn cậu, không ngờ lại có thể gặp cậu ở đây.

-Thật ra đấy chỉ là chuyện nhỏ, cậu không cần để trong lòng đâu!

-Lúc bị ngã xuống núi tôi thật sự cảm thấy “chắc là mình tiêu đời rồi!”, điện thoại vỡ, toàn thân không cử động được. Nếu không có cậu hôm đó cũng leo núi vào lúc đêm muộn, tôi sẽ chết vì lạnh.

1 2 3 Next
- Đọc truyện Gặp Anh Trong Chiều Mưa (Full)
- Đọc truyện Mật mã cuối cùng (full)
- Đọc truyện Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã (full)
- Đọc full truyện sock tình
- Đọc truyện Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi (Full)
Xtscript load: 0.000043s. Total load: 0.000353