The Soda Pop

Chỉ cần em nói sẽ đợi…- Phần 2


- Chuyên mục: Truyện dài
- Lượt xem: 127
- Tình trạng:
Mọi sự thay đổi đều xuất phát từ suy nghĩ muốn ở bên cạnh đối phương, không so đo đến cảm giác của bản thân. Yêu thương một cách hoàn toàn tự nguyện.

Thật lòng mà nói, có những chuyện không cần đến lời thừa nhận, chỉ cần đối phương hiểu là đủ, cũng chẳng phải giải thích thêm. Vậy nên câu thổ lộ yêu đương gì đó chưa bao giờ được dùng đến, chỉ là ở bên nhau nhiều cũng thấy lòng ấm áp hơn. Cuộc sống tất bật và vội vã kỳ thực chỉ cần những khoảnh khắc yên ổn, được tựa lưng vào nhau nghe một bản nhạc, thi thoảng lại hòa vào đó giọng hát như một cách để bắt theo nhịp lắng đọng của thời gian.

Vì tính cách hướng ngoại nên Chan có rất nhiều bạn. Nhưng đối ngược lại với cậu ấy, tôi rất ít mối quan hệ, đặc biệt là bạn bè lại càng không có ai. Một phần vì tôi là du học sinh, xuất phát từ một nước nghèo và bị kỳ thị so với những du học sinh đến từ các nước phát triển khác ở Châu Âu, lại không biết tiếng bản địa, phần lớn là vì tôi cũng không muốn giao tiếp với người lạ nếu như không bắt buộc. Vậy là sau nhiều lần Chan cố gắng kéo tôi đến các buổi tụ tập với đám bạn của cậu, cuối cùng cũng bỏ cuộc.

Không phải tôi không biết, vì muốn ở bên cạnh tôi, cậu ấy từ chối rất nhiều buổi tụ tập, thậm chí cả những nơi đông vui nhộn nhịp mà trước đây cậu vốn rất thích. Chỉ còn lại một vài buổi chơi nhạc ở pub là được giữ lại. Vì tôi từng nói thích không khí ở đây, cũng thích xem cậu ấy biểu diễn ở nơi này. Đó là một nơi âm nhạc khiến người ta rơi vào trong một cái hồ lớn được dựng lơ lửng trên không, có thể dang tay ra là chạm được đến những mảng mây trong vắt. Tự do và phóng khoáng, mạnh mẽ và hoang dã, dịu dàng và mải miết, khiến người ta muốn phát điên lên vì hạnh phúc.

Mọi sự thay đổi đều xuất phát từ suy nghĩ muốn ở bên cạnh đối phương, không so đo đến cảm giác của bản thân. Yêu thương một cách hoàn toàn tự nguyện.

Thế nhưng thời gian trôi và chẳng cái gì là đủ nếu chỉ bằng vạch xuất phát ban đầu. Đôi lúc người ta cần hơn một lời đảm bảo. Ở bên nhau càng lâu, càng sợ hãi những gì mình cảm thấy chỉ là ngộ nhận, chờ đợi lời khẳng định từ đối phương nhưng chẳng ngờ đối phương cũng có suy nghĩ hệt như thế.

-Tên Laur đấy rủ cậu đi chơi đấy à? Cậu nhận lời rồi à?
-Không phải đi chơi, mình đăng ký tham gia chương trình từ thiện của hội du học sinh quốc tế. Laur muốn gặp riêng bàn kế hoạch cụ thể…
-Kể cả như thế đi chăng nữa cậu cũng không nên đi, tên Laur đó có ai là không biết hắn là tay đào hoa nổi tiếng trong trường, không chừng định tán tỉnh cậu cũng nên. Hôm đó đừng đi, mình đưa cậu đến chỗ nào hay lắm.
-Không được, hứa rồi là phải đi chứ. Mặc kệ cậu ta thế nào, mình chỉ quan tâm đến việc chung thôi. Yên tâm đi Chan, mình sẽ không để cậu ta làm ảnh hưởng đâu.

Nếu như chỉ đơn giản như vậy thì tốt, Chan cau có, hậm hực ôm guitar lên đánh được vài nốt rồi quăng nó sang bên cạnh đeo headphone lên tai. Sự ghen tị và khó chịu cứ âm ỉ dâng lên trong lòng tựa như chiếc kim nhọn cứ đâm liên tục vào trái tim. Tôi bật cười, đỡ đầu Chan lên, đặt vào đó một chiếc gối ngủ rồi lại hạ đầu cậu dựa vào thành sofa. Cảm giác ấm ức đã dịu bớt, và dường như cậu ấy nhận ra rằng mình vừa đố kỵ với một người lạ một cách chẳng lý do.

-Ghen tuông hóa ra lại là cảm giác khó chịu như thế!

Tôi phì cười trước câu nói của Chan, còn cậu ấy tỏ ra không thèm để ý đến tôi, đan hai bàn tay lại với nhau, tự nghịch nghịch chiếc dây đàn vừa thay ra, chẳng may lúng túng thế nào khiến nó rối tung trong tay.

Thật ra cậu ấy chính là kiểu vừa dễ thương lại vừa tốt bụng đến vậy.

Tuy nhiên đúng như Chan dự đoán, tên Laur đó cứ lấy cớ công việc hẹn gặp tôi thường xuyên. Tần suất họp mặt riêng ấy cứ tăng dần, còn Chan đã rất vinh dự được tôi xếp sau trong mọi sự lựa chọn. Không hẳn là vì tôi không coi trọng cậu ấy, chỉ là tôi cảm thấy có quá nhiều việc cần phải làm trước hơn mà thôi.

Nhưng đấy chỉ là suy nghĩ của tôi. Và tôi không ngờ tới việc Chan có suy nghĩ vì chúng tôi vẫn đang chỉ là bạn thôi nên cậu ấy không được can thiệp chuyện bạn trai hay bạn gái của tôi.

Điều này khiến Chan vừa ấm ức, vừa bực bội, lại vừa có cảm giác bất lực.

-Chan, hôm nay mình rảnh, đi ăn chỗ nào ngon ngon đi!
-Hôm nay cậu rảnh nhưng mình thì bận rồi. Không phải chỉ có cậu bận mới là bận, mình cũng bận.
-Này, mình muôn rủ cậu đi ăn mà, sao lại khó chịu ra mặt thế kia?
-Cậu nhớ đến mình muộn quá, mình ăn không nổi.

Tôi thật sự cảm thấy khó hiểu. Vẫn biết Chan vẫn thường hay tỏ ra nhõng nhẽo như một đứa trẻ nhưng gần đây tôi thật sự rất bận, cậu ấy không hiểu được điều này hay sao? Chuông điện thoại reo, là Laur gọi đến. Tôi bắt máy trao đổi vài câu ngắn gọn rồi trở lại với câu chuyện đang dang dở, và cậu bạn đang hờn dỗi vô lý.

-Đừng trẻ con thế chứ, mình không thể lúc nào cũng ở bên cậu được. Cậu và mình đều có cuộc sống riêng, làm sao mà lúc nào cũng dính lấy nhau?
-Phải rồi, thế nên mới nói mình cũng bận lắm. Laur vừa gọi đúng không? Cậu đi đi, quan tâm mình làm gì.

1 2 3 Next
- Đọc truyện Gặp Anh Trong Chiều Mưa (Full)
- Đọc truyện Mật mã cuối cùng (full)
- Đọc truyện Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã (full)
- Đọc full truyện sock tình
- Đọc truyện Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi (Full)
Xtscript load: 0.000013s. Total load: 0.000194