Chương 90: Để thằng bé xuống, chạy trốn!
Bọn họ cách một đoạn đường, từ xa nhìn nhau.
Sao cô lại trở thành như vậy, Tập Bác Niên nhìn thấy sự hốc hác của cô, trong lòng hiện lên sự đau đớn.
Ninh Ngữ Yên suýt nữa ngất đi, tự nhiên nảy sinh cảm giác khủng hoảng, người phụ nữ kia muốn trở về cưới chồng và con trai của cô ta sao? Không, không được, cô ta sẽ không để cô được như ý.
Cổ họng Mặc Tiểu hơi chuyển động, nuốt vào tất cả cay đắng, thì ra đây là con của bọn họ, con của cô đã chết, nhưng bọn họ lại có một đứa con khỏe mạnh đáng yêu như vậy, bọn họ là một gia đình hạnh phúc, còn cô thì hai bàn tay trắng.
Nước mắt mù mịt trong hốc mắt, nhưng lại không rơi xuống.
Cuối cùng, sau khi nhìn anh một cái thật sâu, cô đặt thằng bé xuống bãi cỏ, nhanh chóng chạy vào trong màn đêm, chạy như điên về phía trước, chạy ra khỏi thế giới liên quan đến anh.
Tập Bác Niên thấy cô chạy, một giây sau cũng muốn đuổi theo, bất luận là lý do gì, anh chỉ muốn đuổi theo cô.
“Niên, đừng đi, đừng đi.” Ninh Ngữ Yên ôm lấy anh, hét lên: “Em cầu xin anh, mặc kệ cô ta, chúng ta đang rất tốt, có phải không?”
Cô ta thật sự rất sợ Tập Bác Niên đuổi theo Mặc Tiểu Tịch, sợ tất cả mọi chuyện bị vạch trần, cô ta rất sợ, thật sự rất sợ…
Nhìn vào màn đêm bao la, cô giống như một âm hồn dần dần tan biến, Tập Bác Niên chán nản rủ người xuống, trong đáy mắt tràn đầy nỗi đau đớn.
Anh không biết, nếu còn sống, cô có xuất hiện nữa hay không, anh thà rằng không nhìn thấy cô, thà rằng không biết cô còn sống mà lại nghèo túng như vậy, lúc cô ôm thằng bé đứng đó, cảnh tượng vô cùng hài hoà và ấm áp, cho dù mẹ ruột không biết là con của mình, cũng sẽ có một chút thần giao mách cảm.
Đây là điều mà bất kỳ ai cũng không cách nào thay thế được!
Ninh Ngữ Yên thấy anh đã bình tĩnh lại, trái tim cũng bình ổn theo: “Chúng ta qua xem Hàn Hàn đi, cũng may Mặc Tiểu Tịch không biết thằng bé là con của chúng ta, bằng không thì hậu quả thật sự không tưởng tượng nổi.”
“Đủ rồi…” Tập Bác Niên gầm lên, là một sự tức giận thật sự, bất luận nguỵ trang thế nào cũng không có cách che giấu sự tức giận.
Ninh Ngữ Yên bị hù doạ, cơ thể run lẩy bẩy: “Em đi ôm Hàn Hàn.” Cô ta nhanh chóng đi về phía bãi cỏ, siết chặt lấy nắm tay.
Tập Bác Niên cũng đi nhanh đến, vượt qua mặt cô ta, cởi lễ phục trên người ra, choàng lên mình Hàn Hàn, ôm thằng bé từ dưới mặt đất lên: “Con trai, chúng ta về nhà.”
Hàn Hàn bị quấy rầy nên mở mắt: “Dì, dì chơi bóng với Hàn Hàn.”
Không ngờ, câu đầu tiên lúc thằng bé mở mắt ra lại hỏi đến Mặc Tiểu Tịch, trong lòng Tập Bác Niên cảm thấy chua xót, Ninh Ngữ Yên cứng đơ.
“Cô ấy đi rồi.” Tập Bác Niên hơi tiếc nuối nói.
“Hàn Hàn thích dì ấy.” Hàn Hàn bĩu môi không vui, vùi vào trong ngực của Tập Bác Niên và không nói thêm gì nữa.
Tập Bác Niên thở dài trong lòng, bởi vì anh không thể thay đổi điều gì, trên thế giới này, có rất nhiều chuyện đã được định trước! Giống như sống và chết, không có cách nào kiểm soát nó bắt đầu, cũng không có cách nào kiểm soát nó kết thúc.
Mặc Tiểu Tịch không biết mình đã chạy bao lâu, cho đến khi ngã xuống đất, và không bò dậy nổi.
Đôi mắt bình tĩnh nhìn vào mặt đất, ngực cô lên xuống bất định, cổ họng đau rát giống như uống phải nước sôi, trái tim cứ thế dại ra, giống như lúc này có một chiếc xe đang nghiền nát qua người cô, cô cũng sẽ không có cảm giác đau đớn.
Thiên Dã lái xe đi tìm xung quanh, lúc đang muốn chuyển qua con đường tiếp theo, anh nhìn thấy bên cạnh vành đai xanh phía trước có một người đang nằm.
Anh dừng xe lại một bên, sau đó chạy tới, nhìn thấy người nằm trên mặt đất đúng là Mặc Tiểu Tịch, anh vội vàng chạy qua ôm lấy cô: “Tiểu Tịch, em sao vậy, tại sao không đợi anh trở về đã đi.”
Mặc Tiểu Tịch từ từ đảo cặp mắt qua, nhìn về phía anh, nhìn nhìn, cô đột nhiên ôm lấy eo của anh rồi lên tiếng khóc lớn.
Cô thật sự rất khó chịu, rất khó chịu, đây là nước mắt đã tích trữ hai năm, cô giống như một cái xác chết, đã ngẩn ngơ hai năm, tối nay, tất cả đều bùng nổ.
Quần áo của Thiên Dã đã bị làm ướt, anh ôm chặt lấy cô: “Khóc đi, khóc thật lớn một trận, mang hết đau khổ trong lòng trút ra một lần, những chỗ mục nát, phải làm sạch đi thì thịt mới có thể mọc lại.”
Tiếng khóc phát ra từ trong đáy lòng vô cùng bi thương và đau khổ.
Nhìn thấy giống như có người đến, Thiên Dã tạm thời ôm lấy Mặc Tiểu Tịch rời khỏi nơi này, bằng không để người ta thấy thì không hay.
Trong xe hơi, Mặc Tiểu Tịch dùng khăn giấy lau nước mắt, sau khi khóc một trận thả ga, dường như ngực của cô không còn khó chịu nữa, ngay cả hô hấp cũng thuận lợi hơn.
“Vừa rồi em chạy đi đâu?”
“Em…, em gặp được một đứa bé, sau đó cùng nó chơi một lúc, chơi rất vui vẻ, đã lâu em không có vui vẻ như vậy, nhưng, kế tiếp em mới biết được, thằng bé là con của Tập Bác Niên và Ninh Ngữ Yên.” Mặc Tiểu Tịch bình tĩnh nói, bắt đầu vui vẻ cho đến lúc bi thương chuyển biến thật nhanh.
Thiên Dã đã hiểu sơ sơ: “Em nhìn thấy Tập Bác Niên thật sao?”
Danh sách chương
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 96
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 95
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 94
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 93
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 92
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 91
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 90
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 89
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 88
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 87
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 86
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 85
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 84
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 83
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 82
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 81
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 80
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 79
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 78
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 77
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 76
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 75
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 74
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 73
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 72
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 71
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 70
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 69
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 68
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 67
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 66
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 65
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 64
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 63
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 62
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 61
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 60
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 59
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 58
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 57
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 56
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 55
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 54
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 53
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 52
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 51
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 50
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 49
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 48
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 47
Bọn họ cách một đoạn đường, từ xa nhìn nhau.
Sao cô lại trở thành như vậy, Tập Bác Niên nhìn thấy sự hốc hác của cô, trong lòng hiện lên sự đau đớn.
Ninh Ngữ Yên suýt nữa ngất đi, tự nhiên nảy sinh cảm giác khủng hoảng, người phụ nữ kia muốn trở về cưới chồng và con trai của cô ta sao? Không, không được, cô ta sẽ không để cô được như ý.
Cổ họng Mặc Tiểu hơi chuyển động, nuốt vào tất cả cay đắng, thì ra đây là con của bọn họ, con của cô đã chết, nhưng bọn họ lại có một đứa con khỏe mạnh đáng yêu như vậy, bọn họ là một gia đình hạnh phúc, còn cô thì hai bàn tay trắng.
Nước mắt mù mịt trong hốc mắt, nhưng lại không rơi xuống.
Cuối cùng, sau khi nhìn anh một cái thật sâu, cô đặt thằng bé xuống bãi cỏ, nhanh chóng chạy vào trong màn đêm, chạy như điên về phía trước, chạy ra khỏi thế giới liên quan đến anh.
Tập Bác Niên thấy cô chạy, một giây sau cũng muốn đuổi theo, bất luận là lý do gì, anh chỉ muốn đuổi theo cô.
“Niên, đừng đi, đừng đi.” Ninh Ngữ Yên ôm lấy anh, hét lên: “Em cầu xin anh, mặc kệ cô ta, chúng ta đang rất tốt, có phải không?”
Cô ta thật sự rất sợ Tập Bác Niên đuổi theo Mặc Tiểu Tịch, sợ tất cả mọi chuyện bị vạch trần, cô ta rất sợ, thật sự rất sợ…
Nhìn vào màn đêm bao la, cô giống như một âm hồn dần dần tan biến, Tập Bác Niên chán nản rủ người xuống, trong đáy mắt tràn đầy nỗi đau đớn.
Anh không biết, nếu còn sống, cô có xuất hiện nữa hay không, anh thà rằng không nhìn thấy cô, thà rằng không biết cô còn sống mà lại nghèo túng như vậy, lúc cô ôm thằng bé đứng đó, cảnh tượng vô cùng hài hoà và ấm áp, cho dù mẹ ruột không biết là con của mình, cũng sẽ có một chút thần giao mách cảm.
Đây là điều mà bất kỳ ai cũng không cách nào thay thế được!
Ninh Ngữ Yên thấy anh đã bình tĩnh lại, trái tim cũng bình ổn theo: “Chúng ta qua xem Hàn Hàn đi, cũng may Mặc Tiểu Tịch không biết thằng bé là con của chúng ta, bằng không thì hậu quả thật sự không tưởng tượng nổi.”
“Đủ rồi…” Tập Bác Niên gầm lên, là một sự tức giận thật sự, bất luận nguỵ trang thế nào cũng không có cách che giấu sự tức giận.
Ninh Ngữ Yên bị hù doạ, cơ thể run lẩy bẩy: “Em đi ôm Hàn Hàn.” Cô ta nhanh chóng đi về phía bãi cỏ, siết chặt lấy nắm tay.
Tập Bác Niên cũng đi nhanh đến, vượt qua mặt cô ta, cởi lễ phục trên người ra, choàng lên mình Hàn Hàn, ôm thằng bé từ dưới mặt đất lên: “Con trai, chúng ta về nhà.”
Hàn Hàn bị quấy rầy nên mở mắt: “Dì, dì chơi bóng với Hàn Hàn.”
Không ngờ, câu đầu tiên lúc thằng bé mở mắt ra lại hỏi đến Mặc Tiểu Tịch, trong lòng Tập Bác Niên cảm thấy chua xót, Ninh Ngữ Yên cứng đơ.
“Cô ấy đi rồi.” Tập Bác Niên hơi tiếc nuối nói.
“Hàn Hàn thích dì ấy.” Hàn Hàn bĩu môi không vui, vùi vào trong ngực của Tập Bác Niên và không nói thêm gì nữa.
Tập Bác Niên thở dài trong lòng, bởi vì anh không thể thay đổi điều gì, trên thế giới này, có rất nhiều chuyện đã được định trước! Giống như sống và chết, không có cách nào kiểm soát nó bắt đầu, cũng không có cách nào kiểm soát nó kết thúc.
Mặc Tiểu Tịch không biết mình đã chạy bao lâu, cho đến khi ngã xuống đất, và không bò dậy nổi.
Đôi mắt bình tĩnh nhìn vào mặt đất, ngực cô lên xuống bất định, cổ họng đau rát giống như uống phải nước sôi, trái tim cứ thế dại ra, giống như lúc này có một chiếc xe đang nghiền nát qua người cô, cô cũng sẽ không có cảm giác đau đớn.
Thiên Dã lái xe đi tìm xung quanh, lúc đang muốn chuyển qua con đường tiếp theo, anh nhìn thấy bên cạnh vành đai xanh phía trước có một người đang nằm.
Anh dừng xe lại một bên, sau đó chạy tới, nhìn thấy người nằm trên mặt đất đúng là Mặc Tiểu Tịch, anh vội vàng chạy qua ôm lấy cô: “Tiểu Tịch, em sao vậy, tại sao không đợi anh trở về đã đi.”
Mặc Tiểu Tịch từ từ đảo cặp mắt qua, nhìn về phía anh, nhìn nhìn, cô đột nhiên ôm lấy eo của anh rồi lên tiếng khóc lớn.
Cô thật sự rất khó chịu, rất khó chịu, đây là nước mắt đã tích trữ hai năm, cô giống như một cái xác chết, đã ngẩn ngơ hai năm, tối nay, tất cả đều bùng nổ.
Quần áo của Thiên Dã đã bị làm ướt, anh ôm chặt lấy cô: “Khóc đi, khóc thật lớn một trận, mang hết đau khổ trong lòng trút ra một lần, những chỗ mục nát, phải làm sạch đi thì thịt mới có thể mọc lại.”
Tiếng khóc phát ra từ trong đáy lòng vô cùng bi thương và đau khổ.
Nhìn thấy giống như có người đến, Thiên Dã tạm thời ôm lấy Mặc Tiểu Tịch rời khỏi nơi này, bằng không để người ta thấy thì không hay.
Trong xe hơi, Mặc Tiểu Tịch dùng khăn giấy lau nước mắt, sau khi khóc một trận thả ga, dường như ngực của cô không còn khó chịu nữa, ngay cả hô hấp cũng thuận lợi hơn.
“Vừa rồi em chạy đi đâu?”
“Em…, em gặp được một đứa bé, sau đó cùng nó chơi một lúc, chơi rất vui vẻ, đã lâu em không có vui vẻ như vậy, nhưng, kế tiếp em mới biết được, thằng bé là con của Tập Bác Niên và Ninh Ngữ Yên.” Mặc Tiểu Tịch bình tĩnh nói, bắt đầu vui vẻ cho đến lúc bi thương chuyển biến thật nhanh.
Thiên Dã đã hiểu sơ sơ: “Em nhìn thấy Tập Bác Niên thật sao?”
Danh sách chương
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 96
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 95
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 94
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 93
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 92
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 91
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 90
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 89
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 88
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 87
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 86
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 85
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 84
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 83
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 82
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 81
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 80
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 79
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 78
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 77
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 76
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 75
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 74
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 73
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 72
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 71
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 70
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 69
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 68
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 67
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 66
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 65
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 64
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 63
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 62
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 61
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 60
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 59
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 58
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 57
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 56
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 55
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 54
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 53
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 52
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 51
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 50
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 49
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 48
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 47