Phong không nói gì, đôi môi cứ chúm chím nhìn tôi.
- Sao thế? Mặt Huy có dính gì à?
- Không phải. Lúc trước ấy, Huy không ưa mình đâu. Nói chuyện chẳng bao giờ quá một câu. Cái mặt cứ cau có.
Tôi lại gãi gãi đầu.
- Ừ thì… mấy đứa quậy như Huy có thích gì bọn lớp trưởng cứng nhắc đâu…
- Mình cứng nhắc à? Thế… nếu lúc nào Huy cũng nói nhiều với mình như thế này thì mình sẽ suy nghĩ lại.
Yêu lại từ đầu
Nói rồi Phong đột ngột cầm ly trà sữa uống dở rồi bỏ đi mất, để lại tôi ngơ ngác với mớ cảm xúc lạ lẫm không biết từ đâu xuất hiện. Nó làm tôi bối rối suốt mấy ngày bị “tạm đuổi”. Nụ cười của Phong kể từ lúc ấy in dấu thật sâu trong ký ức, đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ và cảm thấy xót xa khi nụ cười ấy giờ đã không còn. Đôi mắt luôn nở nụ cười đã không còn nữa. Thay vào đó là một nỗi buồn mênh mang sâu vô tận. Bốn năm qua đã xảy ra chuyện gì với Phong, hở Phong?
- Đang nghĩ gì thế?
Tôi giật mình.
- Đang nhớ chuyện cũ à Huy?
- Ừ…
- Có chuyện gì làm Huy nhớ nhất và nuối tiếc nhất không?
Có một câu hỏi luôn day dứt trong lòng tôi suốt bốn năm. Một câu hỏi luôn làm tôi nhói đau khi nhớ về những năm tháng học trò. Một câu hỏi mà tôi luôn mong mỏi được nghe câu trả lời từ người đó. Cổ họng tôi khô rát. Lời nói lúc này thật khó để bật thành hình hài vẹn nguyên. Nó cứ mắc nghẹn lại nơi lưỡi.
- Tại sao… tại sao lúc Phong đi Anh, Phong không nói lời nào cho Huy biết?
Tim tôi bỗng nhói lên. Cái đau của ngày hôm ấy vẫn còn âm ỉ cho đến bây giờ. Phong nhìn tôi, đôi mắt chớp chớp.
- Tại sao Phong lại phải nói cho Huy biết?
Có một tiếng gì đó phát ra trong tim. Thật khẽ. Suốt bốn năm, tôi đã tự nghĩ mọi câu trả lời để dỗ dành con tim mình. Và đó lại là câu trả lời tôi không bao giờ nghĩ đến. Một tiếng nấc hẫng nặng trịch trong tim. Tôi vờ quay mặt lại, để Phong không thấy được khuôn mặt tôi lúc này. Tôi không phải là người giỏi che giấu cảm xúc của mình.
- Thế à… Ừ cũng đúng. Không việc gì Phong phải nói cho Huy biết. Thế còn Phong? Có điều gì làm Phong nuối tiếc nhất không?
Một khoảng im lặng kéo dài. Lặng đến mức chỉ nghe tiếng gió thổi xì xào, tiếng thở nhè nhẹ đều đều của thời gian. Tôi vẫn giữ tư thế đó, không nhìn thấy Phong đằng sau đang làm gì. Sự im lặng đặc quyện đến nghẹt thở. Rồi, giọng nói trong veo ấy cất lên:
- Khi Phong đi, Phong đã để lại một thứ ở đây. Nhưng hình bóng nó vẫn đeo đuổi Phong đến tận bây giờ…
- Là thứ gì?
Giọng nói bắt đầu run rẩy.
- Khi nhận được tin hai ngày nữa cả nhà mình sẽ đi Anh định cư, mình rất bất ngờ. Bố mẹ mình luôn thế, tự ý quyết định mọi chuyện mà không bao giờ hỏi ý kiến mình. Mình hoảng lắm. Không biết phải làm gì cả. Ngay lúc ấy mình quyết định sẽ nói hết tình cảm cho người mình thích. Mình không muốn mang theo thứ tình cảm mà cứ day dứt mãi trong lòng. Mình muốn biết suy nghĩ của người ấy. Thế là mình đã viết một bức thư nhờ bạn thân của người đó gửi giúp.
- Và người đó đã từ chối Phong?
Giọng Phong đầy chua xót.
- Mình đã đến chỗ hẹn đợi người ấy. Suốt 6 tiếng đồng hồ. Nhưng người ấy không đến. Ngày mình đi, mình để lại thứ tình cảm ấy ở đây. Mình nghĩ là mình sẽ quên được. Thời gian sẽ giúp mình. Nhưng mình đã lầm…
Nói đến đây, giọng nói ngừng lại. Tôi cúi mặt, nghĩ đến sự sắp xếp của số phận. Như một cái cười giễu cợt. Ngay khi bắt đầu học kỳ cuối cùng của cấp 3, tôi đã định sẽ bày tỏ tình cảm mình với Phong. Đêm đó tôi mất ngủ, cố nghĩ ra câu từ, nên bắt đầu nói thế nào và tỏ tình làm sao. Tôi đã tưởng tượng đến hàng trăm tình huống khác nhau có thể xảy ra. Sáng hôm ấy đến lớp, tim tôi đập như muốn bứt ra khỏi lồng ngực. Để rồi nhận được tin, hôm nay Phong đã bay sang Anh. Mọi chuyện đến quá bất ngờ. Tôi đứng chết lặng dưới cây cổ thụ già hàng giờ liền. Trong Tết tôi và Phong còn chúc nhau vui vẻ, hẹn nhau đi chơi. Vậy mà Phong đi, không nói với tôi lời nào. Chẳng lẽ sự thân thiết giữa Phong và tôi chỉ có mình tôi ảo tưởng?
Suốt bốn năm qua, trong tôi lúc nào cũng canh cánh, day dứt giữa mớ câu hỏi cuồn cuộn muốn bóp nghẹt trái tim. Hỏi rồi tự trả lời. Rồi hoang mang. Giãy giụa. Và lý do cho tất cả chỉ vì một người xa lạ làm tan nát trái tim Phong. Tôi tự hỏi nếu tôi tỏ tình sớm hơn một ngày, thì liệu tôi có thể ở bên chữa lành vết thương của Phong không? Thì liệu nụ cười có biến mất trên khuôn mặt Phong không? Giá như mà… Tôi bặm môi. Cái ngôn từ cay đắng nhất trên đầu lưỡi. Tôi quay mặt lại, toan an ủi Phong vài lời thì sững người. Phong đang khóc. Gương mặt cô ấy ướt đẫm. Tôi cứng người, không biết phải làm gì. Tim quặn đau khi thấy giọt nước mắt người con gái mình không thể quên. Tôi trách mình vô dụng, đã gợi lại vết thương trong Phong. Tình cảm ấy quá lớn, đến nỗi bốn năm rồi mà cô ấy vẫn không quên được. Liệu có quá muộn cho tôi chữa lành vết thương ấy không? Mà liệu rằng cô ấy có chấp nhận để tôi chữa lành không?
Tôi tiến lại gần. Phong ngước khuôn mặt ướt đẫm, nấc lên:
- Sao Huy có thể như vậy? Sao Huy có thể như vậy với Phong?
- Cái gì? Phong nói gì?
- Sao thế? Mặt Huy có dính gì à?
- Không phải. Lúc trước ấy, Huy không ưa mình đâu. Nói chuyện chẳng bao giờ quá một câu. Cái mặt cứ cau có.
Tôi lại gãi gãi đầu.
- Ừ thì… mấy đứa quậy như Huy có thích gì bọn lớp trưởng cứng nhắc đâu…
- Mình cứng nhắc à? Thế… nếu lúc nào Huy cũng nói nhiều với mình như thế này thì mình sẽ suy nghĩ lại.
Yêu lại từ đầu
Nói rồi Phong đột ngột cầm ly trà sữa uống dở rồi bỏ đi mất, để lại tôi ngơ ngác với mớ cảm xúc lạ lẫm không biết từ đâu xuất hiện. Nó làm tôi bối rối suốt mấy ngày bị “tạm đuổi”. Nụ cười của Phong kể từ lúc ấy in dấu thật sâu trong ký ức, đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ và cảm thấy xót xa khi nụ cười ấy giờ đã không còn. Đôi mắt luôn nở nụ cười đã không còn nữa. Thay vào đó là một nỗi buồn mênh mang sâu vô tận. Bốn năm qua đã xảy ra chuyện gì với Phong, hở Phong?
- Đang nghĩ gì thế?
Tôi giật mình.
- Đang nhớ chuyện cũ à Huy?
- Ừ…
- Có chuyện gì làm Huy nhớ nhất và nuối tiếc nhất không?
Có một câu hỏi luôn day dứt trong lòng tôi suốt bốn năm. Một câu hỏi luôn làm tôi nhói đau khi nhớ về những năm tháng học trò. Một câu hỏi mà tôi luôn mong mỏi được nghe câu trả lời từ người đó. Cổ họng tôi khô rát. Lời nói lúc này thật khó để bật thành hình hài vẹn nguyên. Nó cứ mắc nghẹn lại nơi lưỡi.
- Tại sao… tại sao lúc Phong đi Anh, Phong không nói lời nào cho Huy biết?
Tim tôi bỗng nhói lên. Cái đau của ngày hôm ấy vẫn còn âm ỉ cho đến bây giờ. Phong nhìn tôi, đôi mắt chớp chớp.
- Tại sao Phong lại phải nói cho Huy biết?
Có một tiếng gì đó phát ra trong tim. Thật khẽ. Suốt bốn năm, tôi đã tự nghĩ mọi câu trả lời để dỗ dành con tim mình. Và đó lại là câu trả lời tôi không bao giờ nghĩ đến. Một tiếng nấc hẫng nặng trịch trong tim. Tôi vờ quay mặt lại, để Phong không thấy được khuôn mặt tôi lúc này. Tôi không phải là người giỏi che giấu cảm xúc của mình.
- Thế à… Ừ cũng đúng. Không việc gì Phong phải nói cho Huy biết. Thế còn Phong? Có điều gì làm Phong nuối tiếc nhất không?
Một khoảng im lặng kéo dài. Lặng đến mức chỉ nghe tiếng gió thổi xì xào, tiếng thở nhè nhẹ đều đều của thời gian. Tôi vẫn giữ tư thế đó, không nhìn thấy Phong đằng sau đang làm gì. Sự im lặng đặc quyện đến nghẹt thở. Rồi, giọng nói trong veo ấy cất lên:
- Khi Phong đi, Phong đã để lại một thứ ở đây. Nhưng hình bóng nó vẫn đeo đuổi Phong đến tận bây giờ…
- Là thứ gì?
Giọng nói bắt đầu run rẩy.
- Khi nhận được tin hai ngày nữa cả nhà mình sẽ đi Anh định cư, mình rất bất ngờ. Bố mẹ mình luôn thế, tự ý quyết định mọi chuyện mà không bao giờ hỏi ý kiến mình. Mình hoảng lắm. Không biết phải làm gì cả. Ngay lúc ấy mình quyết định sẽ nói hết tình cảm cho người mình thích. Mình không muốn mang theo thứ tình cảm mà cứ day dứt mãi trong lòng. Mình muốn biết suy nghĩ của người ấy. Thế là mình đã viết một bức thư nhờ bạn thân của người đó gửi giúp.
- Và người đó đã từ chối Phong?
Giọng Phong đầy chua xót.
- Mình đã đến chỗ hẹn đợi người ấy. Suốt 6 tiếng đồng hồ. Nhưng người ấy không đến. Ngày mình đi, mình để lại thứ tình cảm ấy ở đây. Mình nghĩ là mình sẽ quên được. Thời gian sẽ giúp mình. Nhưng mình đã lầm…
Nói đến đây, giọng nói ngừng lại. Tôi cúi mặt, nghĩ đến sự sắp xếp của số phận. Như một cái cười giễu cợt. Ngay khi bắt đầu học kỳ cuối cùng của cấp 3, tôi đã định sẽ bày tỏ tình cảm mình với Phong. Đêm đó tôi mất ngủ, cố nghĩ ra câu từ, nên bắt đầu nói thế nào và tỏ tình làm sao. Tôi đã tưởng tượng đến hàng trăm tình huống khác nhau có thể xảy ra. Sáng hôm ấy đến lớp, tim tôi đập như muốn bứt ra khỏi lồng ngực. Để rồi nhận được tin, hôm nay Phong đã bay sang Anh. Mọi chuyện đến quá bất ngờ. Tôi đứng chết lặng dưới cây cổ thụ già hàng giờ liền. Trong Tết tôi và Phong còn chúc nhau vui vẻ, hẹn nhau đi chơi. Vậy mà Phong đi, không nói với tôi lời nào. Chẳng lẽ sự thân thiết giữa Phong và tôi chỉ có mình tôi ảo tưởng?
Suốt bốn năm qua, trong tôi lúc nào cũng canh cánh, day dứt giữa mớ câu hỏi cuồn cuộn muốn bóp nghẹt trái tim. Hỏi rồi tự trả lời. Rồi hoang mang. Giãy giụa. Và lý do cho tất cả chỉ vì một người xa lạ làm tan nát trái tim Phong. Tôi tự hỏi nếu tôi tỏ tình sớm hơn một ngày, thì liệu tôi có thể ở bên chữa lành vết thương của Phong không? Thì liệu nụ cười có biến mất trên khuôn mặt Phong không? Giá như mà… Tôi bặm môi. Cái ngôn từ cay đắng nhất trên đầu lưỡi. Tôi quay mặt lại, toan an ủi Phong vài lời thì sững người. Phong đang khóc. Gương mặt cô ấy ướt đẫm. Tôi cứng người, không biết phải làm gì. Tim quặn đau khi thấy giọt nước mắt người con gái mình không thể quên. Tôi trách mình vô dụng, đã gợi lại vết thương trong Phong. Tình cảm ấy quá lớn, đến nỗi bốn năm rồi mà cô ấy vẫn không quên được. Liệu có quá muộn cho tôi chữa lành vết thương ấy không? Mà liệu rằng cô ấy có chấp nhận để tôi chữa lành không?
Tôi tiến lại gần. Phong ngước khuôn mặt ướt đẫm, nấc lên:
- Sao Huy có thể như vậy? Sao Huy có thể như vậy với Phong?
- Cái gì? Phong nói gì?