Polly po-cket

Nếu em khóc, anh có còn tìm em?


- Chuyên mục: Truyện cười
- Lượt xem: 909
- Tình trạng: Hoàn thành
- 2 năm, cậu vẫn thế. Cứ thích tự quyết định tất cả, hèn nhát bỏ đi mà không dám ở lại đối mặt. Cậu thì vui rồi, biến mất là xong. Chỉ những người ở lại mới phải đau khổ. An, cậu thật ích kỉ!

An quắc mắt nhìn, đôi lông mày vốn đang cụp xuống nhếch lên, ánh mắt chiếu thẳng nụ cười kia, gằn từng tiếng:

- Cậu có tư cách gì để nói tôi như thế khi mà chính… cậu, chính… cậu…

- Có đủ tư cách hay không cũng chưa đến lượt cậu phán xét. Tớ nghĩ chúng ta cần nói chuyện thẳng thắn với nhau. Tớ tin là còn nhiều chuyện cậu muốn biết, tớ đợi cậu ngoài hành lang.

Nói rồi Thiên Ngân bỏ đi, Hạ An ngồi bệt xuống sàn nhà. Cô cứ nghĩ bản thân mình mạnh mẽ lắm, cô thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh gặp lại Thiên Ngân và cho cô ta vài cái bạt tai rồi sau đó hiên ngang bước đi nữa. Thế mà mới chỉ nhìn thôi cô đã mất bình tĩnh đến thế này. An đẩy cửa thư viện bước về phía dãy hành lang, ánh nắng sẫm màu chiếu qua khung cửa sổ đổ vệt dài trên nền đất thấy rõ bóng lưng người con gái trước mặt, hơi cô độc và ánh mắt ưu tư như đang suy nghĩ điều gì xa xôi lắm! Ngân quay đầu lại nhìn An, tựa lưng vào tường cô bắt đầu kể:

- Tớ đã từng thích Huy 6 năm, như thế đã đủ nhiều hơn cậu chưa? Bắt đầu từ khi còn nhỏ tớ đã thích anh ấy rồi. Anh ấy rất lạnh lùng, rất ghét con gái khóc. Một lần khi đang chơi ở bãi đất trống gần nhà, tớ bị ngã nhưng rồi cắn răng chịu đau không khóc. Lúc tớ đang tìm cách đứng dậy Huy đã đưa tay kéo tớ lên, anh ấy hỏi tại sao tớ không khóc, tớ im lặng không nói. Rồi đột nhiên anh ấy cười xòa và nói rằng từ nay anh ấy sẽ bảo vệ tớ. Về sau ngày ngày tớ và Huy cùng nhau đến trường, cùng chơi, cùng học. Tớ cứ âm thầm thích anh ấy cho đến cuối năm cấp 2 thì nhà tớ phải chuyển đến một thành phố khác, hôm ấy tớ đã đợi trước cửa nhà anh ấy rất lâu chỉ để nói rằng tớ thích anh ấy rất nhiều. Khác với vẻ mong đợi của tớ, Huy chỉ mỉm cười xoa đầu tớ nói: “Mấy năm nữa, lớn thêm rồi, cao bằng anh rồi hãy tỏ tình với anh.”

Tớ không nói cho anh ấy biết rằng mình sắp chuyển đi. Tớ chỉ hi vọng đến khi vào đại học, tớ có thể tìm anh ấy và nói tớ thích anh ấy một lần nữa. Khi biết được ngôi trường anh ấy đang theo học tớ đã xin bố mẹ cho chuyển đến đây, ở đây tớ gặp cậu. Tính tình của cậu cực kì khác tớ thế nhưng không hiểu vì sao chúng ta lại vẫn chơi thân với nhau. Có những mối duyên rất kì lạ, kết nối người này với người khác như sự trêu đùa của số phận. Lần đầu tiên cậu giới thiệu với tớ về bạn trai của cậu tớ đã vô cùng hoảng hốt, là định mệnh mang ba người chúng ta buộc chặt lại với nhau.

Tớ đã không thể tin là Huy thích người như cậu, cậu làm những việc anh ấy không thích, cậu hay khóc, hay mè nheo nhưng anh ấy lại không có vẻ gì khó chịu, trái lại vô cùng quan tâm, chiều chuộng cậu. Tớ đã ghen tị với cậu, tớ hơn cậu tất cả nhưng Huy lại không thích tớ. Có lẽ mọi so sánh lúc trước với cả cậu và tớ đều khập khiễng, tình yêu không phải là thứ gì đấy mãi mãi nên chẳng ai đảm bảo rằng nó sẽ không thay đổi trước tác động của cuộc sống.

Tình yêu nếu chỉ yêu thôi thì chưa đủ, người ta hơn nhau ở chỗ còn phải gặp đúng thời điểm nữa. Tớ chẳng thể nào cấm Huy yêu cậu, hay cứ nghĩ rằng anh ấy là của riêng một mình tớ. Tớ đã buông bỏ, đã nghĩ rằng sau này sẽ tiếp tục làm bạn tốt của cậu, chuyện quá khứ cứ để nó trôi qua. Nhưng rồi chính cái giây phút trái tim tớ xao động lại bị cậu bắt gặp. Có thể cậu không tin nhưng nụ hôn đó là nụ hôn chấm dứt tất cả, nụ hôn của mối tình đầu đơn phương phải kết thúc. Trong chúng ta chưa biết ai yêu ai nhiều hơn nhưng tớ nghĩ nụ hôn ấy tớ xứng đáng là người có được.

Hạ An lặng người khi nghe những lời Ngân nói, ánh mắt loang loáng như có nước. Phải chăng cô đã sai, phải chăng cô đã quá ích kỷ, cứ nghĩ nỗi đau của mình mới là lớn nhất mà không để ý xem người khác cũng phải chịu tổn thương rất nhiều. Giọng Thiên Ngân vẫn đều đều:

- Đến giờ tớ vẫn nghĩ khi ấy mình không làm sai. Cậu lúc nào cũng thiếu cảm giác an toàn, lúc nào cũng lo sợ mất đi tình yêu. Một người không dám đấu tranh cho hạnh phúc của mình, gặp trở ngại đã vội buông bỏ thì chẳng bao giờ tìm được hạnh phúc đâu. Thế nên dù tớ không có được tình yêu của Đăng Huy thì tớ vẫn thắng cậu khi đã dám sống thật với cảm xúc của bản thân.

Lúc này nước mắt của An mới lặng lẽ rơi xuống, chảy qua gò má thấm vào miệng đắng chát, tay vịn vào lan can, ánh mắt cô hướng về khoảng trống sân bóng rổ trước mặt. Trong đầu cô những lời nói của Thiên Ngân cứ trở đi trở lại. Ngân có thể đối mặt còn cô chỉ biết chạy trốn, cứ một mình ôm giữ hồi ức, nắm không được mà buông cũng chẳng xong. Là vì cô không dám đối mặt với anh, không dám đối diện với cái gật đầu chấp nhận sự thật anh yêu Thiên Ngân, không tin vào tình yêu của anh, và hơn hết là vì cô sợ mình sẽ thua. Tình yêu nếu là một trò chơi thắng thua thì phải chăng cô đã thua ngay từ lúc hèn nhát bỏ đi rồi. Hai năm cứ ngỡ đã quên, hóa ra lại nhớ rất nhiều.

- Đăng Huy về Việt Nam rồi, tớ nghĩ cậu nên tìm anh ấy nếu vẫn còn tình cảm. Nhưng tớ không đảm bảo là sẽ không có một Hạ An thứ 2 xuất hiện đâu.

3. Nếu em khóc, anh sẽ tìm em

Prev 1 2 3 4 Next
- Tối nay anh ấy ngủ ở nhà tôi
- Nếu em khóc, anh có còn tìm em?
-
Xtscript load: 0.000021s. Total load: 0.000218