Snack's 1967

Anh hứa sẽ không quên em


- Chuyên mục: Truyện ngắn
- Lượt xem: 121
- Tình trạng: Hoàn thành
Giữa họ, nếu nói là yêu, thì cũng không hẳn. Là một cái gì đó rất thân thuộc, thậm chí, không thể không có. Nếu một trong hai người chỉ biến mất vài ngày, chắc chắn người kia sẽ lo lắng đến cuống cuồng.

Cả cuộc đời này, anh hứa, anh sẽ không quên em..

*Đây là câu chuyện bên lề của “Có thứ hạnh phúc gọi là buông tay”. Chuyện về một người bác sĩ, có khả năng cứu giúp người khác, nhưng lại không thể cứu giúp chính mình. Anh dạy một cô gái can đảm sống, dạy cách đối diện với nỗi đau chia ly, nhưng chính mình lại trốn chạy nỗi đau ấy…*

Tùng đẩy cửa bước vào nhà. Lại một ngày dài. Kể từ ngày quyết định theo Ngoại khoa bảy năm trước, anh biết, anh sẽ phải một mình chống chọi và trải qua nhiều thứ. Từ tuổi trẻ, từ tình yêu, anh gạt sang một bên để đi theo lí tưởng của mình. Trở thành một người bác sĩ tốt. Giống như ông ngoại. Nhưng, dù vậy, trong những ngày lạnh thế này, anh không thể tránh khỏi cảm giác cô đơn, đến cô độc. Như một con thuyền đang lênh đênh trên biển, dù biết rất rõ đích đến của mình. Đời người rất ngắn ngủi, nhưng trong cái lạnh đến cắt da cắt thịt của mùa đông Hà Nội, khi vừa phóng xe từ bệnh viện về nhà sau ca trực lúc 3h sáng, Tùng không khỏi cười khổ. Lạnh lẽo quá…

Bật sáng đèn, Tùng giật mình vì thấy một bóng áo trắng đang ngủ gục trên sofa. Ngạc nhiên một hồi, anh mỉm cười rồi tiến tới sofa, lấy tấm chăn phủ lên người đang say ngủ, rồi bước nhẹ lên phòng thay quần áo. “Đúng là không đâu bằng nhà” – Tùng cảm thán. Anh là mẫu người đàn ông của gia đình. Đối với anh, chẳng gì quan trọng bằng tình thân. Ngày trước khi còn học trường Y, những thời gian hiếm hoi không phải học hay trực, anh đều như bay trở về nhà để ăn cơm với bố mẹ. Còn bây giờ, khi đã ở riêng, anh vẫn vô thức mà duy trì thói quen đó. Dù về nhà là đối diện với cái tủ lạnh trống trơn, hay phòng khách lạnh lẽo vì thiếu hơi người, anh vẫn cảm thấy thỏa mãn. Vì có thế nào, đây vẫn là nhà của anh, vẫn là nơi cho anh cảm giác an toàn nhất.

Xuống bếp, anh lẳng lặng nhét hết đống thức ăn còn thừa hôm qua vào lò vi sóng, dự định ăn qua loa rồi ngủ. Hôm nay, phòng cấp cứu thiếu người, anh giúp họ cấp cứu một trường hợp tự tử. Vừa cắt cổ tay, vừa uống thuốc ngủ. Một cô gái rất trẻ. Khi được đưa đến, cả người cô lạnh ngắt, da mặt trắng bệch không có nổi một tia máu, trên khóe mắt vẫn đọng lại vài giọt nước. Tùng cảm thấy thật không nói nổi, ngu ngốc hết sức. Liếc qua hồ sơ, cô gái tên Hạnh…

Đang chìm trong suy nghĩ, anh không để ý đến tiếng bước chân vào phòng bếp. Một vòng tay nhỏ nhắn ôm lấy anh từ đằng sau:

-Anh về khi nào? Sao không gọi em dậy?
-Vừa về thôi, em ngủ tiếp đi. Tại sao lại ngủ dưới đất hả? Anh dặn bao nhiêu lần rồi?
-Dưới đất có thảm dày, vẫn ấm mà. Anh xem này, em có làm sao đâu. Đợi anh về đến ngủ quên, thế mà còn bị mắng.
-Anh mắng em lúc nào?
-Thôi được rồi, đừng ăn mấy thứ này. Nuốt sao nổi? Để em nấu cho.

Đó là Thủy. Là bệnh nhân đầu tiên của Tùng, ngay khi vừa ra trường. Đến nay cũng ngót nghét vài năm rồi. Có lẽ bởi là người đầu tiên, nên Tùng dành rất nhiều thời gian để quan tâm và chăm sóc cho cô. Cô là một đứa trẻ mồ côi, ở với bà nội. Bà của cô đã mất sau khi cô biết tin mình bị bệnh một thời gian. Lúc ấy, dường như cả thế giới của Thủy đều sụp đổ. Không gia đình, không người thân, không họ hàng, không ai có thể bám víu. Đúng lúc ấy, cô gặp anh, chàng bác sĩ trẻ tuổi vừa tốt nghiệp với hàng tá những dự định và lí tưởng với nghề. Như một bản năng, họ tựa vào nhau, không nhiều, nhưng đủ để sưởi ấm cho cả hai…

Mối quan hệ của họ, từ lâu đã không đơn thuần là bác sĩ điều trị – bệnh nhân nữa. Nhưng, nếu nói là yêu, thì cũng không hẳn. Là một cái gì đó rất thân thuộc, thậm chí, không thể không có. Nếu một trong hai người chỉ biến mất vài ngày, chắc chắn người kia sẽ lo lắng đến cuống cuồng. Những lời nói quan tâm, những cử chỉ yêu thương, những hành động thân mật, họ đều không ngại mà thể hiện ra với nhau, để cho người ngoài nhìn thấy. Nhưng, trong họ, đều rất rõ ràng rằng, nếu phải đặt tên cho mối quan hệ này là “ yêu”, thì đây là chuyện không thể.

Thủy thỉnh thoảng vẫn hay chạy sang nhà Tùng lúc rảnh rỗi. Nhà của một chàng trai độc thân, nhưng không như cô vẫn tưởng. Gọn gàng, ngăn nắp, đâu ra đó, thậm chí còn có phần sạch sẽ hơn cả căn hộ của cô. Thế nhưng, cô vẫn vui vẻ dọn dẹp nhà cửa giúp anh, nấu nướng để căn bếp không phủ bụi, rồi nằm dặt dẹo cả ngày trên sofa xem tivi chờ anh về. Cuộc sống như vậy làm cô thấy rất thỏa mãn. Ban đầu, Tùng nhăn mày nhăn mặt khó chịu khi thấy cô ngồi co ro trước cửa nhà. Nhưng khi thấy cô mắt ngấn nước, mặt tái đi vì lạnh, mà phụng phịu rằng: “Em ở nhà một mình, rất lạnh”, thì chẳng nói chẳng rằng, Tùng đưa chìa khóa sơ cua cho cô, nghiêm túc nói: “Muốn sang thì sang, nhớ giữ chìa khóa cẩn thận mà vào nhà, đừng để nhiễm lạnh, biết chưa?”. Rồi hai người im lặng nhìn nhau cười….

1 2 3 Next
- Chồng à, thay đồ mau đến gặp người yêu cũ đi anh!
- Khi tình yêu đến – Phần 2
- Khi tình yêu đến
- Cái tết của người chuyển giới
- Nhóc ngốc
Xtscript load: 0.000019s. Total load: 0.000324