80s toys - Atari. I still have

Khi tình yêu đến – Phần 2


- Chuyên mục: Truyện ngắn
- Lượt xem: 800
- Tình trạng: Hoàn thành
 Khi tình yêu đến – Phần 2
Tác giả: Dưa Trái Mùa

Tiết thứ nhất trôi qua Long vẫn chưa đến.

Không hiểu sao cô cứ cảm thấy bồn chồn không yên. Anh ta không đi thì liên quan gì đến cô chứ! Cô lắc lắc đầu cố gắng xua đi suy nghĩ trong đầu, tập trung học thôi tiết thứ hai là tiết Toán, môn học cô yêu thích nhất, không thể mất tập trung như thế được.

Bỗng nhiên cửa mở một chàng trai bước vào. Anh ta mặc áo sơ mi đồng phục mở phanh hai cúc cổ, quần bò đen rách ở đầu gối, cẳng chân… Hình như là mốt thì phải, cô rất không am hiểu khoản này, từ trước tới giờ cô luôn tuân theo nguyên tắc ăn mặc giản dị không chạy đua theo thời thế.

Ánh mắt lạnh như băng nhìn xuống dưới, dừng lại ở trên người cô ánh mắt ấy có chút biến đổi. Rất nhanh hồi phục lại trạng thái bình thường, anh đi về chỗ của mình ngồi xuống.

Nhìn thấy người làm cô khó chịu bất an suốt cả một tiết đã xuất hiện. Trong lòng không biết trào dâng cảm xúc gì, nhất là khi nãy… nếu cô không nhìn nhầm thì… trong mắt anh ta là dịu dàng.

Long ngồi vào chỗ, anh không rõ cảm xúc ấy là gì? Vì sao vừa nhìn thấy cô ấy là tim anh lại đập nhanh như vậy. Cô ta luôn đối đầu với anh, gây khó rễ cho Quỳnh. Đáng lẽ anh phải ghét cô ta mới đúng nhưng trong lòng lại… có cảm xúc khác. Không lẽ… Không. Chắc là trời nắng nên đầu óc không được tỉnh táo thôi. Một thời gian nữa sẽ khỏi… nhất định thế!

Tiết Toán diễn ra trong không khí vô cùng vui vẻ, thầy giáo rất vui tính cách dạy lại đặc biệt càng khiến cho cô thêm yêu thích môn học này.

Những tiết học tiếp tuy không hay như tiết Toán nhưng cũng không thấy chán. Nửa ngày lại trôi qua nhanh chóng.

Đến giờ ăn trưa căntin trường lại vô cùng náo nhiệt. Đông nghịt người, cô bước vào nhìn xung quanh không thấy còn chỗ trống đang định đi ra thì lại nghe thấy tiếng ai đó gọi: “Ngọc, lại đây ngồi đi còn chỗ nè.”

Cô quay đầu lại nhìn thấy Quỳnh đang vẫy cô, bên cạnh còn có Long. Chỗ họ ngồi là một chỗ cũng khá tách biệt, nó cách xa hoàn toàn với những cái bàn khác. Trong đây rất ồn ào nhưng lại làm cho cô cảm thấy ở chỗ đó rất yên tĩnh. Là vì sao, vì anh ta ở đó, anh ta không hề quan tâm đến những gì diễn ra xung quanh chỉ ăn cơm của mình một cách vô cùng tao nhã sao?

Anh ta dường như đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình. Hoàn toàn không nghe thấy lời Quỳnh nói không nhìn thấy cô hay anh ta hoàn toàn không thèm để cô vào mắt. Cảm giác tức giận lấn áp lí trí cô rất muốn xông đến trước mặt anh ta, hít sâu một hơi nhủ thầm phải bình tĩnh, bình tĩnh. Cô cười một cái với Quỳnh rồi trả lời dứt khoát: “Không cần đâu, tớ tự nhiên không muốn ăn. Tớ đi đây.”

Ngọc bước đi nhanh ra khỏi đó, cảm giác gì đây nhìn hai người ấy bên nhau sao cô lại khó chịu chứ! Chắc cô bị điên mất rồi.



Một ngày cuối cùng cũng hết, thật mệt mỏi. Cô bước nhanh ra cổng trường, muốn nhanh chóng lên xe nhà mình nghỉ ngơi một lát. Nhưng… Xe đâu. Sao lại thế này? Chưa bao giờ bác Nam đến muộn cả.

“Liệu có xảy ra chuyện gì không?” Cô lo lắng bấm điện thoại cho bác.

Ở đầu bên kia lại chỉ nghe thấy giọng nữ đều đều vang lên: “Thuê bao quý khách tạm thời không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”

Cố gọi lại thêm lần nữa nhưng vẫn như thế!

Cô có cảm giác không lành, chân tay bắt đầu bủn rủn đứng không vững. Cố ép mình phải bình tĩnh cô bấm điện thoại cho bố.

Tút… Tút.

Lần này có người bắt máy ngay. Cô không để cho người kia kịp lên tiếng đã vội nói ngay.

“Bố, bác Nam đâu rồi, bác không sao chứ ạ.”

Bên kia im lặng một lát mới nghẹn ngào lên tiếng.

“Tiểu thư, là cô sao?”

“Chị Hoa, sao chị cầm điện thoại của bố em. Bố em đâu.” Cô cố nén cảm giác sợ hãi trong lòng nhưng bàn tay cầm điện thoại của cô bắt đầu run rẩy. Cô phải đưa cả hai tay lên giữ mới không làm rơi nó.

“Ông chủ đang đi điều tra một số việc. Còn bác Nam bị tai nạn giờ còn đang cấp cứu… không biết thế nào?” Chị Hoa không kiềm chế nổi nữa bật khóc nức nở.

“Chị nói gì?” Cô run run môi bắt đầu tái đi không biết là vì sợ hay vì lạnh nữa.

“Tiểu thư, giờ cô còn ở trường sao? Xin lỗi… Xảy ra nhiều chuyện quá… Để tôi bảo người tới đón cô. Cô đừng đi đâu cả.”

“Không cần đâu em đi taxi là được ở bệnh viện nào hả chị?”

“Bệnh viện Bạch Mai. Như thế có ổn không?” Giọng chị Hoa lo lắng hỏi.

“Chị đừng lo, em không sao đâu.” Cô cúp máy.

Cô đã không thể chịu nổi nữa bật khóc nức nở. Bác Nam là tài xế của gia đình cô, bác rất yêu thương cô, chăm sóc bảo vệ cô từ nhỏ như là bố cô vậy. Đã bao lần cô khuyên bác kết hôn nhưng bác đều cười nói: “Để khi nào tìm được người có thể giống tôi quan tâm chăm sóc cho tiểu thư thì tôi sẽ suy nghĩ.”

Cô nhớ nụ cười hiền lành của bác, sự chân thật chất phác của bác. Nhớ lúc bác cùng cô chơi cờ, lúc bác bảo vệ cô không bị bắt nạt. Càng nhớ lại càng đau, cô cố gắng bình tĩnh lại tự trấn an: “Bác không sao đâu, không sao đâu.” Nhưng cô lại phát hiện giọng mình lạc hẳn đi.

1 2 3 4 Next
- Chồng à, thay đồ mau đến gặp người yêu cũ đi anh!
- Khi tình yêu đến – Phần 2
- Khi tình yêu đến
- Cái tết của người chuyển giới
- Nhóc ngốc
Xtscript load: 0.000017s. Total load: 0.000229