Anh sẽ thay em sống tiếp phần còn lại


- Chuyên mục: Truyện ngắn
- Lượt xem: 116
- Tình trạng:
Mặc cho ánh nắng chói chang, thời tiết nóng bức, tôi đi dọc trên con đường một cách vô định. Chẳng cần biết con đường này sẽ đi về đâu, sẽ gặp những ai, khi không có em, mọi thứ dường như vô nghĩa.

Gặp lại em sau ba năm xa cách, em vẫn xinh tươi như thế. Em nhìn tôi mỉm cười. Tôi chợt có cảm giác em đã không còn là em ngày xưa của tôi nữa rồi.
Ngày xưa khi bên tôi em không mặc váy, không trang điểm. Tôi thắc mắc, em thẹn thùng trả lời.
” Em muốn anh yêu con người thật của em, dù em không xinh, không nữ tính như những cô gái nhà giàu mà anh từng gặp.”
Thế nhưng hôm nay tôi tình cờ nhìn thấy em tay trong tay cùng một người đàn ông trung niên giàu có, gương mặt khác đi phần nào vì lớp kem trang điểm, ánh mắt cũng sắc sảo hơn, cả cặp kính mà em đã từng nói với tôi đó là “vật bất ly thân” cũng không còn nữa.
Em thản nhiên vẫy tay chào hỏi khi nhìn thấy tôi, giới thiệu với người đàn ông kia tôi là bạn học cũ. “Bạn học cũ”, ba từ đó như nhát dao cứa vào tim tôi. Vậy hai năm yêu nhau tha thiết, em đã quên tất cả rồi sao?
Tôi như người ngây dại khi em nói lời tạm biệt rồi tiếp tục vui vẻ bên người tình. Em thoải mái lựa chọn lần lượt từ bộ quần áo này đến bộ trang sức khác, đều là những thứ đắt tiền. Em ngày xưa của tôi không phải thế……
” Tặng em này!” Tôi đưa sợi dây chuyền có mặt hình trái tim cho em.
” Woa! Đẹp thật!” Em nâng niu cầm lấy. “Nhưng…chắc nó đắt tiền lắm phải không anh?”
” Đây là món quà đầu tiên anh tặng em, có đắt bao nhiêu cũng không sao mà. Để anh đeo cho em!”
Tôi cầm lấy sợi dây chuyền, vòng tay qua cổ em.
” Khoan đã…” Em bỗng ngăn tôi lại. ” Xin lỗi anh. Em không nhận đâu.”
” Sao vậy? Em không thích à?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
” Không phải. Em rất thích. Nhưng món quà đắt tiền như thế này em không dám nhận. Em không muốn sau này sẽ bị mọi người nghĩ không tốt về em. Anh hiểu chứ?”
Tôi chợt xúc động nhìn em, gật đầu rồi ôm em vào lòng. Khi chuẩn bị món quà này, tôi cứ nghĩ em sẽ thích lắm, sẽ ríu rít nhận quà, rồi thưởng cho tôi một nụ hôn như những cô gái tôi đã từng quen. Từ ngày đó, tôi chỉ tặng em những đóa hoa hồng mà em thích nhất, tuy đơn giản nhưng em đều vui vẻ nhận lấy, ánh mắt lúc nào cũng tràn đầy niềm hạnh phúc.
Vậy mà giờ đây, những thứ đắt tiền lại được em thích thú như thế.
Ba năm trước, tôi và em là một cặp trời sinh. Cả hai học cùng ngành, cùng lớp, nhưng tôi lớn hơn em hai tuổi. Lúc nhỏ, tôi phải học trễ hai năm vì căn bệnh tim quái ác cứ hoành hành. Đến bây giờ, căn bệnh đã giảm dần, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn cảm thấy nó đau nhói. Cũng vì thế khi nhận được lời chia tay từ em, tôi đã phải nhập viện với nguy cơ căn bệnh có thể tái phát bất cứ lúc nào.
Từ lúc đó, em biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của tôi. Tôi tìm mọi cách để liên lạc với em, tìm những người có liên quan đến em, thậm chí đến nhà tìm em nhưng vẫn không còn dấu vết của em nữa. Tôi cứ nghĩ rồi mai đây sẽ mãi mãi không còn gặp lại em, sẽ không còn em trong cuộc đời của tôi nữa.
Khi những hy vọng cuối cùng đã dập tắt, những gì liên quan đến em tôi đã dần dần xóa khỏi tâm trí, tôi nghe theo lời mẹ, chấp nhận đính hôn với một người con gái mà bà cho là tốt hơn em về mọi mặt. Nào ngờ em lại xuất hiện giữa lúc này. Những kí ức từ từ hiện về trong tôi.
” Em ngồi đây được chứ?”
Tôi ngồi nhâm nhi một tách cafe nóng ở góc quen thuộc trong một quán cafe mà ngày trước tôi và em thường đến. Chợt giọng nói của em vang lên, làm tôi sực tỉnh.
” Ơ…là em à?” Ánh mắt sắc sảo ấy nhìn tôi vẫn dịu dàng. ” Ừm…em ngồi đi.”
Em nhẹ nhàng kéo ghế, ngồi xuống rồi gọi ngay một tách cafe sữa nóng.
” Hôm trước gặp anh nhưng không nói chuyện nhiều được. Tình cờ gặp anh ở đây, anh không bận gì chứ?” Em nhìn tôi dò hỏi.
” Ừm…anh không bận. Thế hôm nay em không đi cùng…người yêu của em à?”
” Không! Em chia tay hắn rồi!”
Em vừa nói vừa thản nhiên khuấy tách cafe phục vụ vừa đem ra, sắc mặt vẫn không có chút gì thay đổi. Cứ như chuyện chia tay một người là quá đỗi quen thuộc đối với em.
” Tại sao lại chia tay? Anh thấy hai người rất vui vẻ mà!”
” Hì! Chỉ là bề ngoài thôi. Nhìn thấy hắn em đã muốn ói rồi. Đã vậy còn keo kiệt nữa chứ, những món quà hắn tặng em không có món nào là hàng thật! Hắn làm em bị bẽ mặt trước đám bạn thân. Loại như hắn không xứng đáng với em. Hi hi.”
Tôi lại bị em làm cho từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Tôi không tin những lời vừa nói ra là từ chính em, cô gái ngây thơ, hồn nhiên ngày xưa của tôi. Tôi trố mắt nhìn, không biết nói gì nữa. Em thì vẫn cứ thong thả uống cafe.
” À, anh nè! Em nghe nói anh chuẩn bị đính hôn rồi phải không?”
” Ừm. Nhưng sao em lại biết?”
Ánh mắt em bỗng thay đổi. Tôi có cảm giác em đượm buồn nhìn tôi. Em nói thật khẽ.
” Chuyện gì về anh em đều biết. Chỉ có anh không hiểu em.”
” Em…”
” À, không có gì! Vậy chúc mừng anh nhé!” Em mỉm cười. ” Thôi, em phải về rồi. Em còn phải tìm người nào đó thay thế tên keo kiệt kia. Nếu không, em sẽ buồn chán đến chết thôi. Tạm biệt anh nhé!”
” Khoan đã!” Tôi ngăn em lại. ” Đối với em, vật chất quan trọng đến thế sao?”
Em im lặng một lúc lâu rồi trả lời.
1 2 3 4 Next
Đọc tiếp: chap 1
Danh sách chương
chap 1
- Chồng à, thay đồ mau đến gặp người yêu cũ đi anh!
- Khi tình yêu đến – Phần 2
- Khi tình yêu đến
- Cái tết của người chuyển giới
- Nhóc ngốc
Xtscript load: 0.000026s. Total load: 0.000417
XtGem Forum catalog