XtGem Forum catalog

Chỉ còn những miền nhớ


- Chuyên mục: Truyện ngắn
- Lượt xem: 146
- Tình trạng: Hoàn thành
Hôm nay trời lành lạnh, mà khi lạnh người ta thường cô đơn biết bao, hàng ghế cuối, Trang ngồi lặng lẽ, móc khóc in hình hai người trước kia đung đưa theo nhịp xe lắc lư. Tới điểm dừng, Trang bấm đèn và bước xuống nhanh cùng dòng người bắt đầu đông hơn trước mà quên mất có tiếng gọi phía sau, chiếc móc khóa tình yêu đã rơi lại từ lúc nào và đang nằm trên tay một người lạ.
Hình ảnh
Văn phòng công ty vắng vẻ, Trang ngồi lặng lẽ xếp lại đống giấy tờ từ hôm trước, rồi mới sực nhớ móc chìa khóa đã không cánh mà bay. Sững người. Chiếc móc khóa ấy cô và anh đã từng nâng niu biết bao, kỷ niệm ngày một năm quen nhau. Cô không ngừng tự trách mình, sao có thể để rơi mất món đồ quý giá nhường ấy. Cả ngày dài trôi qua trong nỗi buồn mênh mang không sao cứu vớt nổi. Tan làm, Trang bước chầm chậm qua ô cửa, bấm thang máy và uể oải ra về. Từ ngày chia tay anh, cô cứ trở nên trầm lặng như vậy, hình như tất cả niềm vui và hạnh phúc đã theo anh ra đi từ hôm ấy…

- Cô là Trang? Một giọng nói lạ ngập ngừng khiến Trang phải ngước nhìn lên.
- … Vâng.

Chàng trai trước mặt không nói gì, đưa ra móc chìa khóa in hình cô và anh có khắc tên bên dưới. Cô ngỡ ngàng, niềm vui tràn ngập gương mặt vốn u sầu lúc trước.

- Anh… anh là người nhặt được sao? Cám ơn anh nhiều lắm, cám ơn anh nhiều lắm…Trang lặp đi lặp lại câu cảm ơn và đưa tay đón lấy chiếc móc khóa quen thuộc.
- Vậy để cảm ơn tôi, chúng ta uống chút gì đó được không?

Chàng trai thẳng thắn đưa ra lời đề nghị. Biết khó lòng từ chối lời đề nghị từ người đã giúp đỡ mình, Trang nhận lời. Hai người xa lạ bước song song trên vỉa hè nhỏ, gió chiều đông khẽ lướt qua mang chút hơi lạnh phả vào không khí. Quán cà phê nhỏ gần đó, nơi trước kia khi chờ anh tới đón Trang hay ngồi, nay dẫn một người hoàn toàn xa lạ tới đây.

Cô nhân viên mỉm cười chào người khách quen đã lâu không ghé, Trang gật đầu cười lại. Tầng hai. Quán vắng.

- Cám ơn anh một lần nữa, khi đã giúp tôi lưu lại được vật kỷ niệm này. Trang nhắc lại lần nữa câu cám ơn khi đã ngồi xuống chiếc ghế bên cửa sổ.
- Có gì đâu, tôi có được một cuộc nói chuyện trong một không gian ấm cúng thế này chẳng phải tốt quá hay sao. Anh cười, nén tiếng thở dài rất khẽ.
- Tôi tên Trang, 21 tuổi, còn anh?
- Cứ gọi tôi là anh đi, vì tôi hơn tuổi em, còn tên, để sau nhé. Anh cười lớn.

Trang cũng bật cười theo, vì lời giới thiệu quá ư bất ngờ.

Khi tách trà nóng đã được đặt lên bàn, những chia sẻ vụn vặt bắt đầu, từ hai người xa lạ. Những câu chuyện tưởng chừng như không thể chia sẻ nổi vì trước đó chỉ vài phút, họ chưa từng biết tới sự tồn tại của nhau cũng như chẳng có mối dây liện hệ nào giữa họ. Thế giới vốn ẩn chứa nhiều điều kỳ diệu, và phải chăng, một trong những điều kỳ diệu ấy đang hiện hữu ở đây.

- Chắc chắn đây là món đồ có nhiều kỷ niệm với em?
- Của người yêu cũ, có được coi là nhiều kỷ niệm không anh?
- Tôi biết người trong ảnh, nên tôi cũng biết, nỗi buồn nơi em dường như nhiều hơn người khác.
- Chắc anh thấy anh ấy nhiều trên TV dịp gần đây?
- Mọi thứ xung quanh tôi. Anh cười, cố nói chuyện ra chiều vui vẻ để đôi mắt cô không đượm buồn thêm nữa. Đùa em vậy, giờ anh ta là ca sĩ đang nổi, ở đâu cũng xuất hiện là lẽ thường tình, nhưng, có những chỗ, anh ta không nên xuất hiện nữa.

Trang hiểu tâm ý đằng sau câu nói kia, cô bắt đầu chia sẻ nhiều hơn về những ngày tháng khó khăn vừa rồi, thật bất ngờ, là với một người vô cùng xa lạ. Câu chuyện dài dường như không có hồi kết, Trang trải lòng nhiều hơn về những điều đã qua, còn anh lắng nghe và nhiều phần thấu hiểu. Trang không thắc mắc về lời đề nghị của anh, vì phải chăng, nhiều khi chuyện gì cần đến sẽ đến, sự bất ngờ mang anh đến để cô trút bỏ tấm tâm tư đè nặng mình bấy lâu nay. Thì ra, đến một lúc nào đó, những gì không còn thuộc về mình nữa, sẽ tự khắc ra đi.

Một tối Hà Nội dài với những câu than thở, với làn gió đông giăng mắc rất nhiều trong từng thương nhớ. Anh đề nghị được làm quen với Trang, và mong có cơ hội gặp nhau nhiều hơn. Trang đồng ý, trong đầu vẫn không thôi bất ngờ về sự tình cờ này trong cuộc sống của mình.
Một ngày mới sau đó, Trang bất ngờ hơn với chiếc xe chờ mình ở cổng. Là anh.

Sau đó là những chuỗi ngày dài, về nhiều sự bất ngờ liên tiếp, về đóa hoa nơi bàn làm việc mỗi sáng sớm, về cả những buổi cà phê nhiều quán khác loanh quanh Hà Nội ngày đông về, về những câu chuyện được chia sẻ nhiều hơn, thầm lặng nhưng đủ ủi an.

Đôi khi, giữa những câu chuyện cùng anh, hình ảnh Duy lại đập vào tâm trí, có khi là bài hát mới ra, khi là bộ ảnh thời trang mới xuất hiện trên những tờ báo lớn nhất. Đôi mắt Trang khẽ phủ màn sương mỏng, nhưng không sao rớt ra thành giọt lệ. Có những điều, đã quá cũ để nhớ thương, nhất là khi yêu thương chỉ từ một phía.

Đi bên cạnh Trang, anh vẫn yên lặng và dịu dàng, nhưng quan tâm dường như đong đầy hơn trong từng lần gặp gỡ. Trái tim từ lâu nguội lạnh nay đập những nhịp dịu dàng, khe khẽ. Cuộc sống của Trang từ ngày gặp anh cũng đổi khác ít nhiều. Những tâm tư đè nặng không còn ập đến mỗi khi đêm về, những ngày mới nơi văn phòng cũng trở nên ấm áp và tươi vui hơn. Anh vẫn chưa nói tên mình cho Trang biết, nhưng, có quan trọng gì đâu, ngoài việc thấy mình an yên khi ở bên cạnh một người.

Prev 1 2 3 Next
- Chồng à, thay đồ mau đến gặp người yêu cũ đi anh!
- Khi tình yêu đến – Phần 2
- Khi tình yêu đến
- Cái tết của người chuyển giới
- Nhóc ngốc
Xtscript load: 0.000012s. Total load: 0.000195