Quân bật cười ha hả, rồi bất giác nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi bối rối, vội tìm cách quay mặt đi ra chỗ khác. Anh đưa cho tôi một cuốn sổ, in hình một ngôi sao rõ to. Anh nhấm ngụm café rồi nói với tôi:
- Anh tặng em cuốn sổ này. Đây là cuốn sổ anh tự thiết kế đấy! Một ngôi sao rất gần nhưng lại rất xa, rất đẹp nhưng chẳng thể chạm tới, em ha!
- Anh nói nhảm không hà!
- Ừ, ấy vậy mà cũng có người chịu nghe anh nói nhảm đấy!. Ngày mai anh bay sang Sing rồi em à, lần này chắc anh qua định cư ở đó luôn, vì nơi này chắc có lẽ cũng không ai cần anh nữa!
Anh bật cười, nụ cười buồn. Tôi vỗ vai anh, rồi buông thêm vài câu bông đùa. Tôi bỗng thấy mắt mình cay cay, nhưng giấu đi để anh không biết. Đồ ngốc, sao lại không có người cần anh cơ chứ. Tôi vẫn tỏ vẻ như không có gì, anh chào tạm biệt tôi rồi ra về, tôi cứ nhìn theo bóng anh xa dần, rồi mất hút vào khoảng không…
Tôi ngồi ở quán một mình. Tiếng đàn lại da diết vang lên. Nhưng dĩ nhiên, lần này tiếng đàn đã thuộc về người khác. Ly café anh uống vẫn chưa hết, cuốn sổ ngôi sao anh để lại, và cả những tàn thuốc còn dang dở. Lòng tôi mãi thôi không nghĩ về anh, tôi nhớ tiếng đàn của anh, giọng hát trầm khàn ấy, và cả nụ cười thân quen hôm nào… Anh quá tốt với tôi, nhưng tôi chẳng thể nào đáp lại tình cảm ấy, dù cho tôi có đã lỡ yêu anh, dù cho tôi có không chắc chắn về tình cảm của mình…
Tôi nhớ về An, về cái ngày tôi tiễn An ra đi, và An cũng đã xa tôi mà đi mãi. Tôi cũng nhớ khoảnh khắc mà An trao tôi nụ hôn vào đúng ngày hôm ấy, nhưng rồi đó cũng là món quà cuối cùng. Bởi chỉ một năm sau, trên Facebook An, An đã cặp kè một người con gái khác… Một cô gái xinh hơn, giỏi hơn và hay cười hơn tôi…
Tôi nhớ về những ngày đầu cả tôi, An và Quân gặp nhau, về những khoảnh khắc chúng tôi ở bên nhau. Cuộc gặp gỡ khởi đầu cho mọi thứ, nhưng cũng kết thúc cho mọi sự. Cuộc sống này, rất dễ để bắt đầu một điều gì đó, nhưng quá khó để kết thúc cho những điều cần thiết, để đến khi chấm dứt được rồi, thì lại thấy lòng buồn vô hạn mãi không nguôi…
Ngoài trời, mưa vẫn rơi rả rích… Và chỉ còn tiếng mưa ở bên tôi…
Tác giả: Gari Nguyễn
- Anh tặng em cuốn sổ này. Đây là cuốn sổ anh tự thiết kế đấy! Một ngôi sao rất gần nhưng lại rất xa, rất đẹp nhưng chẳng thể chạm tới, em ha!
- Anh nói nhảm không hà!
- Ừ, ấy vậy mà cũng có người chịu nghe anh nói nhảm đấy!. Ngày mai anh bay sang Sing rồi em à, lần này chắc anh qua định cư ở đó luôn, vì nơi này chắc có lẽ cũng không ai cần anh nữa!
Anh bật cười, nụ cười buồn. Tôi vỗ vai anh, rồi buông thêm vài câu bông đùa. Tôi bỗng thấy mắt mình cay cay, nhưng giấu đi để anh không biết. Đồ ngốc, sao lại không có người cần anh cơ chứ. Tôi vẫn tỏ vẻ như không có gì, anh chào tạm biệt tôi rồi ra về, tôi cứ nhìn theo bóng anh xa dần, rồi mất hút vào khoảng không…
Tôi ngồi ở quán một mình. Tiếng đàn lại da diết vang lên. Nhưng dĩ nhiên, lần này tiếng đàn đã thuộc về người khác. Ly café anh uống vẫn chưa hết, cuốn sổ ngôi sao anh để lại, và cả những tàn thuốc còn dang dở. Lòng tôi mãi thôi không nghĩ về anh, tôi nhớ tiếng đàn của anh, giọng hát trầm khàn ấy, và cả nụ cười thân quen hôm nào… Anh quá tốt với tôi, nhưng tôi chẳng thể nào đáp lại tình cảm ấy, dù cho tôi có đã lỡ yêu anh, dù cho tôi có không chắc chắn về tình cảm của mình…
Tôi nhớ về An, về cái ngày tôi tiễn An ra đi, và An cũng đã xa tôi mà đi mãi. Tôi cũng nhớ khoảnh khắc mà An trao tôi nụ hôn vào đúng ngày hôm ấy, nhưng rồi đó cũng là món quà cuối cùng. Bởi chỉ một năm sau, trên Facebook An, An đã cặp kè một người con gái khác… Một cô gái xinh hơn, giỏi hơn và hay cười hơn tôi…
Tôi nhớ về những ngày đầu cả tôi, An và Quân gặp nhau, về những khoảnh khắc chúng tôi ở bên nhau. Cuộc gặp gỡ khởi đầu cho mọi thứ, nhưng cũng kết thúc cho mọi sự. Cuộc sống này, rất dễ để bắt đầu một điều gì đó, nhưng quá khó để kết thúc cho những điều cần thiết, để đến khi chấm dứt được rồi, thì lại thấy lòng buồn vô hạn mãi không nguôi…
Ngoài trời, mưa vẫn rơi rả rích… Và chỉ còn tiếng mưa ở bên tôi…
Tác giả: Gari Nguyễn