Tớ biết cậu thất vọng vì tớ không để ý hoặc có thể là vô tâm với mình nhưng cậu vẫn cứ huyên thuyên đủ thứ về bất kể điều gì cho tớ nghe, cậu tưởng tớ không nghe? Hay cậu tưởng tớ nghĩ cậu bị điên rồi?Tớ nói thật nhé mấy ngày đầu tớ từng làm thế và tớ đã tỏ ra thờ ơ với những gì cậu nói, nhưng thật ra tớ vẫn nghe vì nó thật sự thú vị, có nhiều điều tớ không biết nhưng nhờ cậu tớ biết được nhiều thứ xung quanh mà lâu nay tớ tưởng nó vô nghĩa.
Tớ vẫn nhớ có ngày trên đường đi học về trời mưa tớ không mang gì theo nên đạp nhanh nhất có thể thế là xe tuột xích, tớ chẳng biết làm sao, chỉ đứng ngây ra đó mặc cho trời mưa…ngốc thật mà…rồi cậu đi đến và dừng xe lại…bảo tớ lên xe cậu ngồi và dắt xe để cậu chở về nhà, trời mưa mặc trời mưa, cậu vẫn chở tớ, rồi còn kể chuyện cười cho tớ vui nữa, cậu cười, một nụ cười làm tim tớ đập nhanh, và tớ đã cảm nắng cậu thật dễ dàng. Cảm nắng trong trời mưa… Tớ vẫn nhớ nụ cười của cậu, ánh mắt cười khi cậu kể chuyện cho tớ vui, vậy mà mấy ngày nay cậu không còn kể cho tớ nghe mọi thứ nữa, thay vào đó cậu luôn kề bên với các bạn gái trong lớp và rồi tin đồn cậu thích Trà My làm tớ choáng váng, mọi thứ như đen tối trước mắt tớ, nhưng tớ vẫn cố vui vẻ. Cậu không còn đến nhà tớ chơi thường xuyên nữa. Ở bên trường thời gian cậu toàn giúp đỡ Trà My, cuộc nói chuyện của chúng ta cũng bị chen ngang, và tớ đã rất ghét Trà My, nhưng rồi tớ nghĩ cậu ấy không có lỗi gì cả… lỗi là do tớ đã ngộ nhận cậu thích tớ.Cũng phải thôi, cậu học giỏi và nhìn lãng tử như thế thì sao con gái ghét được chứ! Cậu lạnh nhạt với tớ, rồi tớ thấy đau, nhưng nỗi đau đó sớm chuyển sang hận cậu. Tớ ghét cậu. Tớ ghét cái ánh mắt tha thiết của cậu dành cho tớ,cái ánh mắt làm tớ lại nghĩ cậu thích tớ, nhưng biết đâu sự trìu mến trong mắt cậu lại đang hướng về Trà My, rồi tớ quay ra sau để nhìn thấy nụ cười ấm áp của cậu ấy đáp lại cậu, biết rằng sẽ đau thêm nhưng tớ vẫn nhìn nhưng… đằng sau tớ không có ai… chẳng lẽ cậu nhìn tớ thật?Nhưng cái ý nghĩ ấy lại chìm đi vì tớ không muốn phải thất vọng. Tớ đã tự lôi kéo hình ảnh của cậu ra khỏi đầu bằng việc học, tớ đăng kí học thêm dày đặc, thời gian rỗi tớ quyết đi làm thêm mà không cho ai biết, nhưng rồi sao chứ… hình ảnh của cậu luôn hiện lên trước mắt tớ…tớ đã viết ra giấy rất nhiều câu “Thiên Vũ tớ ghét cậu” nhưng rồi tớ lại càng thích cậu hơn… tại sao? Tại sao chứ?…
Còn dài lắm nhưng Vũ không quan tâm nữa, chỉ cần biết Vy thích cậu là được rồi. Vũ chạy sang nhà Vy.
- Vy… Hoàng Nhật Vy…tớ cần nói chuyện với cậu, xuống đây đi.
Đang ngủ bỗng Vy nghe tiếng Vũ vang dưới cổng “lại mơ tưởng nữa rồi, Vy ơi mày điên mất rồi”.
-Vy… cậu xuống nhanh lên đi.
Đúng rồi, là Vũ thật rồi, nó chạy nhanh xuống dưới cổng, nhưng vẻ vui mừng nó lại dấu đi trong lòng, nó không muốn lại mừng hụt lần nữa.
- Có chuyện gì sao?- Giọng nó bình thản đến lạ.
-Tớ đã đọc nó rồi.
- Đọc gì cơ?
- Bức thư ấy, bức thư cậu định gửi cho tớ… tớ xin lỗi vì đã đọc nó nhưng nhờ nó tớ mới biết…
Nó im lặng,nói chính xác hơn thì nó choáng, không nói được gì nữa.
- Cậu có biết là tớ cũng thích cậu nhiều hơn cậu thích tớ không? Mỗi lần tớ kể chuyện cho cậu nghe, tớ biết cậu cũng thích chúng nhưng tớ không chắc rằng cậu thích tớ vì mỗi lần tớ tỏ ra thân mật với Trà My chủ ý để xem phản ứng của cậu… nhưng cậu đều làm ngơ, à không cậu không thèm nhìn… nhưng rồi tớ vẫn ngốc nghếch lạnh nhạt với cậu, thân thiết với Trà My để chờ một ngày cậu …ghen, nhưng mọi cố gắng của tớ chỉ nhận được lời đồn tớ thích Trà My, làm sao có thể xảy ra chuyện đó chứ, cả lớp chẳng ai biết tớ và Trà My là anh em họ cả… Không ngờ việc tớ làm lại gây nên nỗi đau cho cậu… tớ xin lỗi… biết trước thế tớ đã…
- Cậu sẽ làm gì?
- Ưkm… đã…đã tỏ tình với cậu lâu rồi…
- Đồ ngốc! Biết trước đâu còn là cuộc đời nữa chứ.
Mà cái đó tớ viết đâu phải gửi cho cậu đâu.
-Hả???
-Thì… chỉ là viết để giảm stress thôi.
Một hồi im lặng rồi cả hai lại cười ngượng ngùng. Trời bỗng dưng lại nắng chói lên đốt cháy không khí trở nên nóng bức, nhưng rồi một cơn gió mát lạnh thổi qua làm dịu đi cái nắng chói chang mới lướt qua.
Tác giả: YULDC
Tớ vẫn nhớ có ngày trên đường đi học về trời mưa tớ không mang gì theo nên đạp nhanh nhất có thể thế là xe tuột xích, tớ chẳng biết làm sao, chỉ đứng ngây ra đó mặc cho trời mưa…ngốc thật mà…rồi cậu đi đến và dừng xe lại…bảo tớ lên xe cậu ngồi và dắt xe để cậu chở về nhà, trời mưa mặc trời mưa, cậu vẫn chở tớ, rồi còn kể chuyện cười cho tớ vui nữa, cậu cười, một nụ cười làm tim tớ đập nhanh, và tớ đã cảm nắng cậu thật dễ dàng. Cảm nắng trong trời mưa… Tớ vẫn nhớ nụ cười của cậu, ánh mắt cười khi cậu kể chuyện cho tớ vui, vậy mà mấy ngày nay cậu không còn kể cho tớ nghe mọi thứ nữa, thay vào đó cậu luôn kề bên với các bạn gái trong lớp và rồi tin đồn cậu thích Trà My làm tớ choáng váng, mọi thứ như đen tối trước mắt tớ, nhưng tớ vẫn cố vui vẻ. Cậu không còn đến nhà tớ chơi thường xuyên nữa. Ở bên trường thời gian cậu toàn giúp đỡ Trà My, cuộc nói chuyện của chúng ta cũng bị chen ngang, và tớ đã rất ghét Trà My, nhưng rồi tớ nghĩ cậu ấy không có lỗi gì cả… lỗi là do tớ đã ngộ nhận cậu thích tớ.Cũng phải thôi, cậu học giỏi và nhìn lãng tử như thế thì sao con gái ghét được chứ! Cậu lạnh nhạt với tớ, rồi tớ thấy đau, nhưng nỗi đau đó sớm chuyển sang hận cậu. Tớ ghét cậu. Tớ ghét cái ánh mắt tha thiết của cậu dành cho tớ,cái ánh mắt làm tớ lại nghĩ cậu thích tớ, nhưng biết đâu sự trìu mến trong mắt cậu lại đang hướng về Trà My, rồi tớ quay ra sau để nhìn thấy nụ cười ấm áp của cậu ấy đáp lại cậu, biết rằng sẽ đau thêm nhưng tớ vẫn nhìn nhưng… đằng sau tớ không có ai… chẳng lẽ cậu nhìn tớ thật?Nhưng cái ý nghĩ ấy lại chìm đi vì tớ không muốn phải thất vọng. Tớ đã tự lôi kéo hình ảnh của cậu ra khỏi đầu bằng việc học, tớ đăng kí học thêm dày đặc, thời gian rỗi tớ quyết đi làm thêm mà không cho ai biết, nhưng rồi sao chứ… hình ảnh của cậu luôn hiện lên trước mắt tớ…tớ đã viết ra giấy rất nhiều câu “Thiên Vũ tớ ghét cậu” nhưng rồi tớ lại càng thích cậu hơn… tại sao? Tại sao chứ?…
Còn dài lắm nhưng Vũ không quan tâm nữa, chỉ cần biết Vy thích cậu là được rồi. Vũ chạy sang nhà Vy.
- Vy… Hoàng Nhật Vy…tớ cần nói chuyện với cậu, xuống đây đi.
Đang ngủ bỗng Vy nghe tiếng Vũ vang dưới cổng “lại mơ tưởng nữa rồi, Vy ơi mày điên mất rồi”.
-Vy… cậu xuống nhanh lên đi.
Đúng rồi, là Vũ thật rồi, nó chạy nhanh xuống dưới cổng, nhưng vẻ vui mừng nó lại dấu đi trong lòng, nó không muốn lại mừng hụt lần nữa.
- Có chuyện gì sao?- Giọng nó bình thản đến lạ.
-Tớ đã đọc nó rồi.
- Đọc gì cơ?
- Bức thư ấy, bức thư cậu định gửi cho tớ… tớ xin lỗi vì đã đọc nó nhưng nhờ nó tớ mới biết…
Nó im lặng,nói chính xác hơn thì nó choáng, không nói được gì nữa.
- Cậu có biết là tớ cũng thích cậu nhiều hơn cậu thích tớ không? Mỗi lần tớ kể chuyện cho cậu nghe, tớ biết cậu cũng thích chúng nhưng tớ không chắc rằng cậu thích tớ vì mỗi lần tớ tỏ ra thân mật với Trà My chủ ý để xem phản ứng của cậu… nhưng cậu đều làm ngơ, à không cậu không thèm nhìn… nhưng rồi tớ vẫn ngốc nghếch lạnh nhạt với cậu, thân thiết với Trà My để chờ một ngày cậu …ghen, nhưng mọi cố gắng của tớ chỉ nhận được lời đồn tớ thích Trà My, làm sao có thể xảy ra chuyện đó chứ, cả lớp chẳng ai biết tớ và Trà My là anh em họ cả… Không ngờ việc tớ làm lại gây nên nỗi đau cho cậu… tớ xin lỗi… biết trước thế tớ đã…
- Cậu sẽ làm gì?
- Ưkm… đã…đã tỏ tình với cậu lâu rồi…
- Đồ ngốc! Biết trước đâu còn là cuộc đời nữa chứ.
Mà cái đó tớ viết đâu phải gửi cho cậu đâu.
-Hả???
-Thì… chỉ là viết để giảm stress thôi.
Một hồi im lặng rồi cả hai lại cười ngượng ngùng. Trời bỗng dưng lại nắng chói lên đốt cháy không khí trở nên nóng bức, nhưng rồi một cơn gió mát lạnh thổi qua làm dịu đi cái nắng chói chang mới lướt qua.
Tác giả: YULDC