Vợ anh, người phụ nữ không bao giờ thích vướng bận chuyện bếp núc vì cô ấy nghĩ đó là cái cùm trói chân người phụ nữ. Anh đã không còn nhận ra người vợ dịu dàng ngày nào mà thay vào đó là sự chì chiết, nghi ngờ anh sau nhiều năm chung sống. Anh không muốn trở về ngôi nhà ấy, anh sợ ánh mắt lúc nào cũng như muốn đẩy anh ra xa, dìm anh xuống tận cùng của chán chường và mệt mỏi. Anh cảm thấy mình như một con cá bị mắc cạn trong cuộc hôn nhân này, Thư là nơi duy nhất để anh chia sẻ vậy mà lúc anh cần nhất thì cô lại lảng tránh anh. Nhiều lúc anh cũng cố vun đắp cho gia đình nhưng càng làm thì nó càng đổ vỡ và mất mát. Hình bóng mà Thư để lại trong tâm trí anh là khuôn mặt xanh xao, đờ dại vì đau khổ. Ðó là lần cuối cùng cô gặp anh để nói lời chia tay. Nó ám ảnh anh đến bây giờ, mỗi khi nhớ lại, anh vẫn cảm thấy đau đớn như chuyện mới vừa xảy ra. Đời người rất ngắn ngủi, tại sao ta không chịu sống thực với mình nhưng rồi anh cũng không thể tàn nhẫn chà đạp lên hạnh phúc của những người thân yêu đề sống cho riêng mình.
Hoàng hôn dần buông trên biển, cả bầu trời phủ một màu đỏ rực. Hoàng Nguyên nhìn những cơn sóng bạc đầu đang cuộn trào tung bọt trắng xoá rồi nói với lòng:
“Anh quay lại chốn xưa một lần cuối để rồi tự nhủ lòng phải quên em vĩnh viễn, cất giấu tất cả kỉ niệm về em, cám ơn em về tất cả”
Nguyên lặng lẽ quay lưng ra về nhưng từ xa một cô gái mặc váy trắng đang đi ngược về phía anh. Thoáng nhìn cô gái, tim Nguyên như nhói lên, đập mạnh. Hoàng Nguyên đứng khựng lại. Nguyên vừa nhận ra là Anh Thư. Rõ ràng là cô chứ không ai khác được.
Hoàng Nguyên tiến nhanh phía cô, giọng anh xúc động:
-Anh Thư
Cô cũng ngạc nhiên và bất ngờ khi gặp anh ở đây. Giây phút này như lắng đọng, tim cô đập những nhịp thật nhanh. Cả hai vào một quán nước gần đó trò chuyện. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, giọng anh vang lên thật tha thiết, êm ái:
-Anh ước sẽ được một lần đưa em trở lại đây để mình cùng nhau thanh thản bình yên ngắm hoàng hôn giống như ngày xưa mình đã từng có ở đây vậy. Anh không ngờ lại gặp em ở đây
Anh Thư đưa cặp mắt buồn vời vợi lên nhìn anh, cô cười buồn:
-Từ ngày mình quen nhau tới giờ, anh và em chỉ có cơ hội ngắm cảnh mặt trời sắp lặn hoặc tắt nắng. Đó chính là định mệnh của mình rồi anh à. Tình yêu của chúng ta không đủ sức để thay đổi hay bắt đầu một trang mới của cuộc đời nên thôi ta hãy chấp nhận như những gì vốn có
Hoàng Nguyên trầm ngâm:
- Em nghĩ sao, nếu anh bảo là trong suốt thời gian qua, chưa bao giờ anh quên được em ?
Anh Thư ngắt lời anh một cách dịu dàng:
-Ngày xưa anh cũng đã từng yêu, từng nhớ nhung vợ anh giống như tình cảm giành cho em bây giờ vậy. Chỉ là thời gian và cuồng quay cuộc sống đã làm mất đi vẻ đẹp lãng mạn của cuộc sống hôn nhân mà thôi. Hãy nhìn nhận lại vấn đề để hiểu và thông cảm cho chị ấy, được không anh?
Hoàng Nguyên nhìn Thư chăm chú nhưng không nói gì. Cái nhìn đắm đuối không cần kềm chế. Ðến nỗi cô có cảm giác nếu chỉ có riêng hai người, chắc anh sẽ ôm chầm lấy cô trong vòng tay cuồng nhiệt. Cô không nhìn anh, và tư lự nhìn mông lung ra ngoài:
-Em cũng sắp theo gia đình sang nước ngoài định cư. Em chỉ muốn nhắn nhủ rằng anh hãy ráng chăm chút cho hiện tại của mình. Chuyện của chúng ta đã là quá khứ rồi anh
-Nhưng có một điều anh không thể làm được, là anh vĩnh viễn chỉ yêu em.
Anh Thư lắc đầu phủ nhận:
-Ðừng có sai lầm như vậy anh.
Hoàng Nguyên nghiêng đầu nhìn vào mắt cô:
-Hãy nói thật với anh, mấy năm qua, em có ước muốn gặp lại anh không? Có cần phải nói điều gì với anh không?
-Không, em không có gì để nói cả.
Nguyên có vẻ hoài nghi, nhưng khi nhìn vẻ mặt tĩnh lặng của cô, anh hiểu cô nói rất thật. Thư nắm nhẹ tay anh như an ủi rồi mỉm cười:
-Thôi, em về đây, anh nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé
Cô rời khỏi quán mà không kịp để Nguyên nói thêm lời nào. Bước ra khỏi quán, Thư ngoái đầu nhìn lại, rơi giọt nước mắt cuối cùng để tiễn đưa cuộc tình này.
“Tạm biệt anh, người đàn ông không phải của em”
Chưa bao giờ Thư thấy lòng mình nhẹ đến thế. Dù không đến được với nhau nhưng cô chưa bao giờ hối hận khi được gặp và yêu anh. Vì yêu là không có nghĩa chỉ nếm trải hạnh phúc mà đôi khi còn phải có những đau khổ. Có yêu thương thì cũng có sự phản bội, có hạnh phúc thì cũng có nỗi đau, có chờ mong thì cũng có hụt hẫng, có quan tâm thì cũng có hững hờ, có yêu rồi cũng có xa… Yêu đôi khi chỉ cần có nhau trong tim là đủ. Tình yêu như những đốm lửa, nó đốt cháy đến tận xương tủy và tỏa sáng đến tận trời xanh. Trong giây lát khó mà ruồng bỏ được mối tình đã được ấp ủ trong tim. Nhưng Thư biết rằng cô sẽ vượt qua được tất cả vì cô cũng đã từng bước qua nỗi đau ngày trước rồi đây thêm một lần nữa cũng chẳng sao. Chỉ là khóc nhiều thêm một chút, mệt mỏi hơn trong suy nghĩ,… Bởi khi chấp nhận yêu anh thì Thư đã biết một ngày không xa cô sẽ nhận vết xước về trái tim mình. Hãy xem rằng tất cả như một cơn bão đi ngang qua đời mình để rồi “sau cơn mưa trời lại sáng”. Thư sẽ giữ anh trong sâu thẳm trái tim mình để khi nào đau khổ nhất cô lại nhớ tới anh để thấy mình không bao giờ cô đơn trong cuộc sống này vì luôn có một người đàn ông quan tâm và yêu thương cô.
Hoàng hôn dần buông trên biển, cả bầu trời phủ một màu đỏ rực. Hoàng Nguyên nhìn những cơn sóng bạc đầu đang cuộn trào tung bọt trắng xoá rồi nói với lòng:
“Anh quay lại chốn xưa một lần cuối để rồi tự nhủ lòng phải quên em vĩnh viễn, cất giấu tất cả kỉ niệm về em, cám ơn em về tất cả”
Nguyên lặng lẽ quay lưng ra về nhưng từ xa một cô gái mặc váy trắng đang đi ngược về phía anh. Thoáng nhìn cô gái, tim Nguyên như nhói lên, đập mạnh. Hoàng Nguyên đứng khựng lại. Nguyên vừa nhận ra là Anh Thư. Rõ ràng là cô chứ không ai khác được.
Hoàng Nguyên tiến nhanh phía cô, giọng anh xúc động:
-Anh Thư
Cô cũng ngạc nhiên và bất ngờ khi gặp anh ở đây. Giây phút này như lắng đọng, tim cô đập những nhịp thật nhanh. Cả hai vào một quán nước gần đó trò chuyện. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, giọng anh vang lên thật tha thiết, êm ái:
-Anh ước sẽ được một lần đưa em trở lại đây để mình cùng nhau thanh thản bình yên ngắm hoàng hôn giống như ngày xưa mình đã từng có ở đây vậy. Anh không ngờ lại gặp em ở đây
Anh Thư đưa cặp mắt buồn vời vợi lên nhìn anh, cô cười buồn:
-Từ ngày mình quen nhau tới giờ, anh và em chỉ có cơ hội ngắm cảnh mặt trời sắp lặn hoặc tắt nắng. Đó chính là định mệnh của mình rồi anh à. Tình yêu của chúng ta không đủ sức để thay đổi hay bắt đầu một trang mới của cuộc đời nên thôi ta hãy chấp nhận như những gì vốn có
Hoàng Nguyên trầm ngâm:
- Em nghĩ sao, nếu anh bảo là trong suốt thời gian qua, chưa bao giờ anh quên được em ?
Anh Thư ngắt lời anh một cách dịu dàng:
-Ngày xưa anh cũng đã từng yêu, từng nhớ nhung vợ anh giống như tình cảm giành cho em bây giờ vậy. Chỉ là thời gian và cuồng quay cuộc sống đã làm mất đi vẻ đẹp lãng mạn của cuộc sống hôn nhân mà thôi. Hãy nhìn nhận lại vấn đề để hiểu và thông cảm cho chị ấy, được không anh?
Hoàng Nguyên nhìn Thư chăm chú nhưng không nói gì. Cái nhìn đắm đuối không cần kềm chế. Ðến nỗi cô có cảm giác nếu chỉ có riêng hai người, chắc anh sẽ ôm chầm lấy cô trong vòng tay cuồng nhiệt. Cô không nhìn anh, và tư lự nhìn mông lung ra ngoài:
-Em cũng sắp theo gia đình sang nước ngoài định cư. Em chỉ muốn nhắn nhủ rằng anh hãy ráng chăm chút cho hiện tại của mình. Chuyện của chúng ta đã là quá khứ rồi anh
-Nhưng có một điều anh không thể làm được, là anh vĩnh viễn chỉ yêu em.
Anh Thư lắc đầu phủ nhận:
-Ðừng có sai lầm như vậy anh.
Hoàng Nguyên nghiêng đầu nhìn vào mắt cô:
-Hãy nói thật với anh, mấy năm qua, em có ước muốn gặp lại anh không? Có cần phải nói điều gì với anh không?
-Không, em không có gì để nói cả.
Nguyên có vẻ hoài nghi, nhưng khi nhìn vẻ mặt tĩnh lặng của cô, anh hiểu cô nói rất thật. Thư nắm nhẹ tay anh như an ủi rồi mỉm cười:
-Thôi, em về đây, anh nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé
Cô rời khỏi quán mà không kịp để Nguyên nói thêm lời nào. Bước ra khỏi quán, Thư ngoái đầu nhìn lại, rơi giọt nước mắt cuối cùng để tiễn đưa cuộc tình này.
“Tạm biệt anh, người đàn ông không phải của em”
Chưa bao giờ Thư thấy lòng mình nhẹ đến thế. Dù không đến được với nhau nhưng cô chưa bao giờ hối hận khi được gặp và yêu anh. Vì yêu là không có nghĩa chỉ nếm trải hạnh phúc mà đôi khi còn phải có những đau khổ. Có yêu thương thì cũng có sự phản bội, có hạnh phúc thì cũng có nỗi đau, có chờ mong thì cũng có hụt hẫng, có quan tâm thì cũng có hững hờ, có yêu rồi cũng có xa… Yêu đôi khi chỉ cần có nhau trong tim là đủ. Tình yêu như những đốm lửa, nó đốt cháy đến tận xương tủy và tỏa sáng đến tận trời xanh. Trong giây lát khó mà ruồng bỏ được mối tình đã được ấp ủ trong tim. Nhưng Thư biết rằng cô sẽ vượt qua được tất cả vì cô cũng đã từng bước qua nỗi đau ngày trước rồi đây thêm một lần nữa cũng chẳng sao. Chỉ là khóc nhiều thêm một chút, mệt mỏi hơn trong suy nghĩ,… Bởi khi chấp nhận yêu anh thì Thư đã biết một ngày không xa cô sẽ nhận vết xước về trái tim mình. Hãy xem rằng tất cả như một cơn bão đi ngang qua đời mình để rồi “sau cơn mưa trời lại sáng”. Thư sẽ giữ anh trong sâu thẳm trái tim mình để khi nào đau khổ nhất cô lại nhớ tới anh để thấy mình không bao giờ cô đơn trong cuộc sống này vì luôn có một người đàn ông quan tâm và yêu thương cô.