Gửi những ai đang trân trọng quá khứ. . .


- Chuyên mục: Truyện ngắn
- Lượt xem: 78
- Tình trạng: Hoàn thành
- A… em… không sao đâu!- Cô hiểu, điều này sớm muộn cũng xảy đến, chỉ là giọt nước tràn ly mà thôi. Khóc không được vì nước mắt đã hết rồi còn đâu. Cô sống không có anh cũng đã 1 năm rồi, cô nhất định sẽ không ngã quỵ. Cô sắp xếp hành lí của mình về quê, không học đại học nữa, cô đã ngừng học lâu lắm rồi, mọi thứ cứ trông mong vào anh. Chẳng hiểu sao, trong buổi chiều hôm ấy, thấy bờ vai gầy cô run run trong gió, lòng anh đau 1 cách kì lạ. Cô là người con gái tốt, anh là 1 thằng tồi. . .

Anh yêu cô ấy 10 năm, yêu da diết, cô ấy sang Mĩ để chữa bệnh, có lẽ vì cô ấy đi quá lâu, anh sợ cô không trở về với anh nữa. Lần đầu tiên anh gặp Thư, cô quá giống người anh yêu, từ nụ cười đến ánh mắt. Anh bắt đầu ngộ nhận, say mê cô, anh cứ nghĩ người con gái kia sẽ không trở về. Nếu cô ấy không trở về, có lẽ anh sẽ sống cùng Thư đến hết cuộc đời. . .

2 năm sau, Thư gửi anh tấm thiệp hồng, cô thành hôn cùng người con trai cùng quê. Anh ấy không đẹp trai bằng anh, không giỏi giang thành đạt như anh nhưng chắc chắn 1 điều, anh ấy không có quá khứ, yêu thương cô thật lòng. . .

2 năm qua, người con gái anh yêu thay đổi rất nhiều. Tính tình cô hay cáu gắt, ghen tuông, trái ngược với Thư. Cô hiền dịu bao nhiêu, cô gái kia gắng gỏng, đáng ghét bấy nhiêu. Đến khi anh tận mắt thấy cô ấy tay trong tay với người khác, 2 người chia tay. Trong lòng anh khó chịu, thì ra cảm giác bị bỏ rơi, bị phản bội lại đau như thế nhưng có lẽ anh không đau vì cô ấy, anh đau vì đã thấu được cảm giác ấy của Thư. Khi anh định quay đầu lại thì đã quá muộn màng, cô đi quá xa. . .
Hình ảnh

Sau 2 năm, cô không thay đổi mấy nhưng cái dáng gầy gò kia còn gầy hơn trước. Cô mặc váy cưới, trang điểm lộng lẫy. Anh đứng phía sau ngắm nhìn, lòng đau nhói lên. Là do anh đã đánh mất, anh có lí do gì ghen tỵ với người con trai ấy. Trước khi anh về lại thành phố, cô chạy nhanh đến đưa cho anh quyển sổ trắng tinh, anh không hiểu lí do nhưng vẫn nhận. . .

Là do anh quá trân trọng quá khứ, nó đã qua quá lâu, 5 năm ở bên cô còn chẳng nhận ra tình cảm mình dành cho cô, chẳng biết cô quan trọng đến chừng nào. Cứ tưởng mọi chuyện đã dừng ở lại ở đó, nhưng không… 3 tháng sau, chồng cô lên thành phố, tìm đến địa chỉ của anh. Anh rất ngạc nhiên vì điều này. Cả 2 người ngồi trên ghế sô pha nhìn nhau. Mắt người chồng đỏ hoe:
- Thật ra, cô ấy chỉ nhờ tôi làm chồng cô ấy thôi!
- Tại…sao?- Anh chợt thấy lòng vui mừng.
- Mẹ cô ấy bị ung thư, không sống được bao lâu, bà muốn nhìn thấy con mình mặc váy cưới! Bà vừa mất cách đây 1 tháng!
- Vậy… Thư ở đâu? Cô ấy…- Anh kích động hỏi. Người chồng giở chiếc túi vải ra, bên trong có 1 cái hủ tro cốt. Lúc này, anh ta bật khóc:
- Thư bị trầm cảm, hơn nữa lại bị sưng phổi. Cô vừa mất cách đây 1 tuần!

Anh thấy cả thế giới trước mặt mình sụp đổ. Anh không thể nói thêm điều gì, miệng lắp bắp:
- Tại…sao? Tại…sao lại…mắc bệnh?
- Cô ấy kể cho tôi nghe nhiều điều về anh lắm. 1 năm trước khi cô ấy về quê, cô ấy đã mắc bệnh trầm cảm, hơn nữa, cô còn bị sưng phổi do nhiễm lạnh lâu ngày. Cô ấy sụt cân nhanh lắm, ăn uống cũng không nhiều. Cô nói anh là 1 người đàn ông tốt, trừ quá khứ của anh. . .- Người chồng lúc này bật khóc nức nở. Thì ra, năm đó, chỉ có 1 mình cô trong căn nhà, không có anh, không có ai tâm sự, chỉ có những quyển tiểu thuyết. Đêm nào cô cũng lên sân thượng chờ anh, trời trở lạnh cũng chẳng cảm thấy lạnh, có lẽ lòng cô còn lạnh lẽo hơn rất nhiều. Anh lật trang cuối cùng của quyển sổ cô tặng, cô có ghi vài dòng rất nắn nót:
” Gửi anh, người đàn ông em mãi yêu. . .
Khi anh đọc được những dòng này, em đã không còn ở đây nữa. Xa anh 2 năm, em vẫn không thể quên được anh. 2 năm trước, em có ủi mấy bộ quần áo, không biết anh có mặc chưa! Em có để món quà trong tủ quần áo của anh nhưng anh đi cả năm không về, em không có cơ hội tận tay đưa, hy vọng anh thích nó. Lời cuối, em chúc anh cùng cô ấy hạnh phúc! Chào anh!
Thiên Thư.”

Thì ra, cái quá khứ quái quỷ kia đã giết chết cô, vậy mà cô không 1 lời oán trách, vẫn cứ quan tâm cho anh. Giọt nước mắt anh lăn dài, thấm ướt trang giấy, chữ nhòe đi.
- Cô ấy xin lỗi tôi, cô ấy không thể quên quá khứ cùng anh. Trước khi trút hơi thở cuối cùng, cô ấy chỉ lẩm bẩm mấy chữ:” Nếu có kiếp sau, cho em làm quá khứ của anh nhé Hữu Thiên!”

Anh mở tủ quần áo, quả thật, quần áo anh được sắp xếp ngăn nắp kĩ càng, bên trên còn có hộp quà màu xám. Anh mở hộp quà ra, là 1 cuốn băng, anh bật lên xem. Cuốn băng ghi lại tất cả hạnh phúc của cô và anh trong suốt 4 năm. Anh không kiềm chế được, bật khóc nức nở. Cuối cùng, cô mỉm cười đưa tay chạm vào ống kính:” Anh là người đàn ông chung tình nhất thế gian. Ước gì em là cô gái ấy nhưng không sao, bây giờ, em cũng là 1 trong những quá khứ của anh. Em.. mãn nguyện rồi!”

Sao cô hay nhắc đến 2 từ “quá khứ” đến thế? Có lẽ cô trách anh, có lẽ cô muốn làm quá khứ ấy, có lẽ anh là quá khứ cơ không thể quên. Tại sao anh lại không trân trọng cô, tại sao anh đổi lấy cái quá khứ khờ dại ấy bằng tất cả tình cảm của cô? Cuối cùng, anh được gì? Xếp cô vào 1 quá khứ nữa? Đúng vậy, theo ý nguyện cuối cùng của cô, đến khi chết, anh vẫn không thể quên cô, cô là quá khứ cuối cùng cô mang theo trong đời. . .

Prev 1 2 3 Next
- Chồng à, thay đồ mau đến gặp người yêu cũ đi anh!
- Khi tình yêu đến – Phần 2
- Khi tình yêu đến
- Cái tết của người chuyển giới
- Nhóc ngốc
Xtscript load: 0.000018s. Total load: 0.000276
XtGem Forum catalog