Hạnh phúc xa tầm tay với…Vợ bé nhỏ! Anh mất em thật rồi
- Chuyên mục: Truyện ngắn
- Lượt xem: 334
- Tình trạng: Hoàn thành
Nhưng mà, bây giờ, anh đã có người con gái khác, phải, anh đã yêu người con gái đó, không phải là cô. Cảm giác đau buốt chảy tràn trong tim, sự thật thì anh đã phản bội cô sao? sự thật thì bao năm qua cô cố gắng chờ đợi, giữ gìn để được làm vợ của anh trở thành vô nghĩa sao? Anh quên cô, thật sự đã quên cô bé năm nào cùng anh tắm dưới trời mưa, cùng anh đùa vui, cùng anh chơi trốn tìm,… Anh quên hết rồi sao?
Con tim quặn thắt, cô đau đớn đưa tay bóp chặt tim mình. Đau, đau quá. Làm sao anh có thể như vậy? Làm sao có thể quên cô? Làm sao có thể yêu người khác? Làm sao lại không tìm cô?…Cô không khóc. Thật sự, khi con người ta, thật sự đã quá đau trước 1 sự thật thì họ sẽ chẳng thể khóc nổi. Cô mỉm cười, 1 nụ cười lạnh ngăt. Đúng rội, tận cùng của nỗi đau không phải là nước mắt mà là 1 nụ cười lạnh ngắt chảy ngược vào tim. ngay bậy giờ, cả thế Giới như sụp xuống trước mặt cô, chẳng còn gì nữa, phải rồi, cô còn gì nữa đâu? Cái niềm tin, cái hy vọng 1 ngày nào đó người con trai kia sẽ trở về đâu còn nữa? Người ta đang sống hạnh phúc trong 1 tình yêu mới, đâu còn nhớ đến cô nữa mà cô cứ khờ khạo, cứ ngốc nghách tin tưởng cơ chứ? Giờ thì cô đã hiểu cảm giác khi niềm tin sụp đổ nó như thế nào rồi. Con người, đúng là đáng sợ. Làm sao mà 1 lời hứa lại dễ dàng quên như thế? Chả lẽ, chỉ là 1 quá khứ nghèo khổ túng thiếu mà họ quên đi, sợ làm bẩn những suy nghĩ trong đầu họ sao? Đúng là nực cười thật đấy, cô bất giác cười ngây dại như 1 con điên rồi ngất lịm.
******
Tỉnh dậy cô thấy mình đang nằm trong căn phòng quen thuộc. Bây giờ cô cũng chẳng còn sức đâu để mà nhớ chuyện gì đã xảy ra hôm qua nữa. Cô đã quá đau rồi.
Anh bước vào, trên tay cầm tô cháo mà cô bạn gái nấu. Khi thấy cô nằm sõng xoài dưới sàn nhà, anh đã rất hoảng hốt vội bế cô đi tìm bác sĩ, cũng may chẳng bị gì, chỉ là bị sock nặng mà thôi nhưng anh cũng chẳng bận tâm vì sao cô lại như vậy, chả liên quan đến anh.
Anh bước đến bên giường, Cô nhìn trư trư vào khuôn mặt anh. bất giác, cô lại muốn nói rõ mọi chuyện, muốn hói anh tại sao lại quên cô? sao ljoong đi tìm cô? Sao lại yêu người con gái khác,? Cô lấy đôi găng tay mà hôm qua cô vẫn còn giữa, hỏi anh:
- Đôi găng tay này anh lấy ở đâu ra??
anh khó hiểu nhìn cô, thật sự anh cũng không biết nó từ đâu ra, anh tháy nó dễ thương nên cứ để trong tuý như vật bất li thân mà thôi, nó thật sự cũng chẳng có ý nghĩa gì với anh cả
- Tôi không biết, chỉ thấy nó đáng yêu nên tôi giữ bên mình thôi. Mà sao cô lại hỏi về nó?
Cô không trả lời, vẫm nhìn trư trư vào khuôn mặt kia, vào đôi mắt sâu thăm thẳm kia:
-Vậy anh có nhớ 1 cô bé 10 tuổi đã đưa cho anh đôi găng tay này không? Anh có từng nhớ anh đã gọi cô bé đó bằng vợ bé nhỏ và hứa sẽ lấy cô bé đó chưa?
Anh lắc đầu, chả hiểu cô đang nói về cái gì:
- Không, xưa nay tôi chưa từng yêu ai và cũng chưa từng hứa với ai sẽ lấy người đó làm vợ cả. Người con gái toi yêu chỉ có 1 đó là ccoo gái mà tôi đã giới thiệu với cô. Tim tôi chỉ có khoảng trống cho cô ấy, không 1 ai khác. Còn chuyện đôi găng tay, xin lỗi, nhưng chuyện đó hình như chẳng hề liên quan đến cô…
một câu nói phũ phàng cũng đủ để giải thích cho tất cả. Đúng là cô đã quá ngu ngốc khi đi tin vào lời hứa của 1 đứa con nít mà đến bây giờ họ còn chẳng nhớ nổi họ đã từng quen cô cơ đấy! Đúng là trò đời, lắm bi kịch, chính cô cũng là 1 bi kịch…
Cô nhắm mắt, không hỏi thêm gì nữa, từ bây giờ cô sẽ quên anh, dù rằng cô biết sẽ rất khó. Thời gian sẽ xoá mờ đi thôi. Không sao, cô sẽ cố…
Ngày hôm sau, cô đặt tờ giấy ly hôn trên bàn và bỏ đi, cũng phải thôi, trong ấn tượng của người ta không hề có mình, mình ở lại chỉ khiến người ta thêm chướng mắt. Quay đầu lại nhìn ngôi nhà kia lần cuối, cô bước đi…
*****
Một năm sau…
Anh bây giờ đã lên tiếp quản tập đoàn của bố, đã là 1 người đàn ông chân chính, hôm nay là ngày đầu tiên trong tuần trăng mật của anh. Anh- bây giờ thật sự rất hạnh phúc, cảm tưởng chẳng ai có thể hạnh phúc bằng anh.
cô hiện tại đang là giáo viên của 1 trường mầm non ở Mỹ. Sau khi ra đi, cô quyết định từ bỏ quá khứ đau khổ đó để làm lại cuộc sống mới, nhưng đến tận bây giờ, cô vẫn chẳng thể nào quên được anh…
Một chiếc Mô tô phân phối lớn, với tốc độ như tên lửa đang chạy về hướng anh, nhằm thẳng anh mà đâm vào. Anh đờ người, chẳng thể làm gì được, cứ ngỡ cuộc đời mình sẽ kết thúc tại đây…
Rầm…
píp píp píp…
Những âm thanh hỗn loạn…
Người con gái đó, trong lúc anh cận kề cái chết, đã lao đến, chẳng chút bận tâm đẩy anh về phía lè đường…
Cô gái nằm trên mặt đường. Cô gái đó, gương mặt đó, sao bây giờ lại than thuộc với anh đến thế. Phải rồi, Vợ bé nhỏ của anh, chính là em rồi.
Anh như tỉnh mộng sau 1 cơn ngủ say, lao người vè phía cô, anh ôm cô vào lòng:
-Vợ bé nhỏ, tỉnh dậy đi, em không được ngủ, không được ngủ nghe rõ không? Anh xin lỗi, xin lỗi em, anh đã quên mất em, anh xin lỗi. Nhưng xin em, đừng xa anh, anh hứa sẽ lấy em làm vợ ngay khi em tỉnh lại. Xin em mà, đừng bỏ anh, anh xin em.
Cố dùng hết sức lực, cô đưa bàn tay đẫm máu vuốt ve gương mặt đang giàn dụa nước mắt của anh, thều thào:
- Cuối cùng thì anh cũng đã nhận ra em rồi, cuối cùng thì anh cũng nhớ ra em rồi. Em vui lắm…
Con tim quặn thắt, cô đau đớn đưa tay bóp chặt tim mình. Đau, đau quá. Làm sao anh có thể như vậy? Làm sao có thể quên cô? Làm sao có thể yêu người khác? Làm sao lại không tìm cô?…Cô không khóc. Thật sự, khi con người ta, thật sự đã quá đau trước 1 sự thật thì họ sẽ chẳng thể khóc nổi. Cô mỉm cười, 1 nụ cười lạnh ngăt. Đúng rội, tận cùng của nỗi đau không phải là nước mắt mà là 1 nụ cười lạnh ngắt chảy ngược vào tim. ngay bậy giờ, cả thế Giới như sụp xuống trước mặt cô, chẳng còn gì nữa, phải rồi, cô còn gì nữa đâu? Cái niềm tin, cái hy vọng 1 ngày nào đó người con trai kia sẽ trở về đâu còn nữa? Người ta đang sống hạnh phúc trong 1 tình yêu mới, đâu còn nhớ đến cô nữa mà cô cứ khờ khạo, cứ ngốc nghách tin tưởng cơ chứ? Giờ thì cô đã hiểu cảm giác khi niềm tin sụp đổ nó như thế nào rồi. Con người, đúng là đáng sợ. Làm sao mà 1 lời hứa lại dễ dàng quên như thế? Chả lẽ, chỉ là 1 quá khứ nghèo khổ túng thiếu mà họ quên đi, sợ làm bẩn những suy nghĩ trong đầu họ sao? Đúng là nực cười thật đấy, cô bất giác cười ngây dại như 1 con điên rồi ngất lịm.
******
Tỉnh dậy cô thấy mình đang nằm trong căn phòng quen thuộc. Bây giờ cô cũng chẳng còn sức đâu để mà nhớ chuyện gì đã xảy ra hôm qua nữa. Cô đã quá đau rồi.
Anh bước vào, trên tay cầm tô cháo mà cô bạn gái nấu. Khi thấy cô nằm sõng xoài dưới sàn nhà, anh đã rất hoảng hốt vội bế cô đi tìm bác sĩ, cũng may chẳng bị gì, chỉ là bị sock nặng mà thôi nhưng anh cũng chẳng bận tâm vì sao cô lại như vậy, chả liên quan đến anh.
Anh bước đến bên giường, Cô nhìn trư trư vào khuôn mặt anh. bất giác, cô lại muốn nói rõ mọi chuyện, muốn hói anh tại sao lại quên cô? sao ljoong đi tìm cô? Sao lại yêu người con gái khác,? Cô lấy đôi găng tay mà hôm qua cô vẫn còn giữa, hỏi anh:
- Đôi găng tay này anh lấy ở đâu ra??
anh khó hiểu nhìn cô, thật sự anh cũng không biết nó từ đâu ra, anh tháy nó dễ thương nên cứ để trong tuý như vật bất li thân mà thôi, nó thật sự cũng chẳng có ý nghĩa gì với anh cả
- Tôi không biết, chỉ thấy nó đáng yêu nên tôi giữ bên mình thôi. Mà sao cô lại hỏi về nó?
Cô không trả lời, vẫm nhìn trư trư vào khuôn mặt kia, vào đôi mắt sâu thăm thẳm kia:
-Vậy anh có nhớ 1 cô bé 10 tuổi đã đưa cho anh đôi găng tay này không? Anh có từng nhớ anh đã gọi cô bé đó bằng vợ bé nhỏ và hứa sẽ lấy cô bé đó chưa?
Anh lắc đầu, chả hiểu cô đang nói về cái gì:
- Không, xưa nay tôi chưa từng yêu ai và cũng chưa từng hứa với ai sẽ lấy người đó làm vợ cả. Người con gái toi yêu chỉ có 1 đó là ccoo gái mà tôi đã giới thiệu với cô. Tim tôi chỉ có khoảng trống cho cô ấy, không 1 ai khác. Còn chuyện đôi găng tay, xin lỗi, nhưng chuyện đó hình như chẳng hề liên quan đến cô…
một câu nói phũ phàng cũng đủ để giải thích cho tất cả. Đúng là cô đã quá ngu ngốc khi đi tin vào lời hứa của 1 đứa con nít mà đến bây giờ họ còn chẳng nhớ nổi họ đã từng quen cô cơ đấy! Đúng là trò đời, lắm bi kịch, chính cô cũng là 1 bi kịch…
Cô nhắm mắt, không hỏi thêm gì nữa, từ bây giờ cô sẽ quên anh, dù rằng cô biết sẽ rất khó. Thời gian sẽ xoá mờ đi thôi. Không sao, cô sẽ cố…
Ngày hôm sau, cô đặt tờ giấy ly hôn trên bàn và bỏ đi, cũng phải thôi, trong ấn tượng của người ta không hề có mình, mình ở lại chỉ khiến người ta thêm chướng mắt. Quay đầu lại nhìn ngôi nhà kia lần cuối, cô bước đi…
*****
Một năm sau…
Anh bây giờ đã lên tiếp quản tập đoàn của bố, đã là 1 người đàn ông chân chính, hôm nay là ngày đầu tiên trong tuần trăng mật của anh. Anh- bây giờ thật sự rất hạnh phúc, cảm tưởng chẳng ai có thể hạnh phúc bằng anh.
cô hiện tại đang là giáo viên của 1 trường mầm non ở Mỹ. Sau khi ra đi, cô quyết định từ bỏ quá khứ đau khổ đó để làm lại cuộc sống mới, nhưng đến tận bây giờ, cô vẫn chẳng thể nào quên được anh…
Một chiếc Mô tô phân phối lớn, với tốc độ như tên lửa đang chạy về hướng anh, nhằm thẳng anh mà đâm vào. Anh đờ người, chẳng thể làm gì được, cứ ngỡ cuộc đời mình sẽ kết thúc tại đây…
Rầm…
píp píp píp…
Những âm thanh hỗn loạn…
Người con gái đó, trong lúc anh cận kề cái chết, đã lao đến, chẳng chút bận tâm đẩy anh về phía lè đường…
Cô gái nằm trên mặt đường. Cô gái đó, gương mặt đó, sao bây giờ lại than thuộc với anh đến thế. Phải rồi, Vợ bé nhỏ của anh, chính là em rồi.
Anh như tỉnh mộng sau 1 cơn ngủ say, lao người vè phía cô, anh ôm cô vào lòng:
-Vợ bé nhỏ, tỉnh dậy đi, em không được ngủ, không được ngủ nghe rõ không? Anh xin lỗi, xin lỗi em, anh đã quên mất em, anh xin lỗi. Nhưng xin em, đừng xa anh, anh hứa sẽ lấy em làm vợ ngay khi em tỉnh lại. Xin em mà, đừng bỏ anh, anh xin em.
Cố dùng hết sức lực, cô đưa bàn tay đẫm máu vuốt ve gương mặt đang giàn dụa nước mắt của anh, thều thào:
- Cuối cùng thì anh cũng đã nhận ra em rồi, cuối cùng thì anh cũng nhớ ra em rồi. Em vui lắm…