pacman, rainbows, and roller s

Khi thiên thần khóc – Chương 1


- Chuyên mục: Truyện ngắn
- Lượt xem: 122
- Tình trạng: Hoàn thành
-          Thôi đi Vi, dù Linh có không đúng lắm khi nhất nhất muốn cả lớp phải tham gia như vậy nhưng dù sao cũng là vì lớp. Mày đừng làm quá, mất đoàn kết nội bộ.

-          Giờ mày đứng về phía nó hả Quyên? Nó coi thường mình thế cơ mà, còn nói bọn mình không bằng thằng Khải với thằng Ninh. Mày chịu nổi hả Quyên? – Tường Vi chống nạnh, liếc mắt nhìn Linh.

-          Đừng có lôi con Quyên vào. Nó chẳng làm gì cả. – Linh gắt. – Tao cũng chẳng coi thường ai cả, đừng có suy bụng ta ra bụng người.

-          Mày đừng dùng thành ngữ, tao sợ lắm. Tao ngu dốt, không hiểu nổi mấy câu nói cao siêu của mày đâu. – Tường Vi cười mỉa mai. – Tao cũng chẳng có khả năng làm bạn với người như mày. Thế nhé, chúng ta tuyệt giao?

Thế là, trước toàn thể cả lớp 8A4, Tường Vi chính thức tuyên bố cắt đứt tình bạn bè với Nhật Linh. Toàn bộ những đồ dùng kỉ niệm của cả hai, Tường Vi đều đem vứt hết. Cũng từ hôm đó, tình trạng giữa hai người ngày càng tệ. Với khả năng của Tường Vi, Nhật Linh như bị cả lớp cô lập, tuy có một số vẫn đứng ở giữa, không theo phe ai, như Lệ Quyên chẳng hạn.

Trở lại với lúc này, Tử Đằng ngồi cạnh Tường Vi,một tai cắm tai phone nghe nhạc, nói:

-          Con đấy nó chỉ giả vờ thôi. Tao đéo tin là nó lại bệnh tật gì?

Tử Đằng là một tomboy chính hiệu. Tóc ngắn nhuộm màu cà phê nhạt, tai đeo khuyên tai đá đen tuyền nổi bật trên vành tai trắng nõn. Xinh đẹp, cực kì xinh đẹp. Nếu như Tử Đằng không theo phong cách tomboy thì chắc chắn cô sẽ là một mỹ nhân.

Lệ Quyên ngồi đối diện, lông mày hơi nhăn lại. Đối với Quyên mà nói, cô vẫn không có một chút tán thành với việc này. Nhưng càng ra sức giảng hòa, Tường Vi lại càng dứt khoát. Có vẻ như sự tự tôn của Vi quá cao rồi. Trong lòng Quyên vẫn luôn nghĩ có khi nào mâu thuẫn của họ đã có từ lâu rồi, đến bây giờ mới bùng nổ? Mà nguyên nhân… lại chính là Tử Đằng?

……………..

Nhật Linh ngồi trên giường, tay lật giở từng trang ảnh của tập Album. Trong đó, chính là hình ảnh của cô cùng với Tử Đằng và Tường Vi. Ba người quen biết nhau từ khi học lớp bốn và chung lớp cho đến tận bây giờ. Dần dần cũng trở nên thân thiết với nhau từ lúc nào không hay. Gắn bó rồi thân thiết với nhau như chị em gái một nhà. Xung quanh cuộc sống và tình cảm luôn luôn ngập tràn tiếng cười và hạnh phúc.

Nhật Linh dừng lại tại tấm hình cuối cùng trong quyển Album. Trên đó là hình ảnh của cả ba khi mới bước chân vào mái trường cấp hai. Bỡ ngỡ, ngây ngô như những nụ hoa mới chớm nở, nhìn đời bằng con mắt trong suốt đầy vui tươi. Ở đó, có một Tường Vi với nụ cười đẹp rạng rỡ như ánh dương. Trong tiềm thức của Linh, nụ cười đó thật tuyệt vời, như có thể xóa sạch mọi âu lo buồn phiền. Khi ấy, cứ mỗi lần cô cảm thấy buồn, thì chắc chắn, bên cạnh cô sẽ là vòng tay ấm áp nỗi thấu hiểu và cảm thông, sẵn sàng chia sẻ, là sự quan tâm từ tận đáy lòng của Tường Vi. Nhỏ sẽ ôm cô thật chặt, nhỏ sẽ nói:” Nào, không sao, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi mà.” Còn hiện tại, nhỏ đối với cô không còn nụ cười tươi tắn ngày nào nữa, còn lại chỉ là cái nhếch mép mỉa mai đầy lạnh lẽo, sự tự tin cao ngạo mà xa lạ.

Nhật Linh nhớ… Tử Đằng cười tinh nghịch ngoắc tay cô rồi nói rằng họ sẽ mai mãi thân thiết với nhau như vậy, không bao giờ tách rời. Cô nhớ, Tử Đằng rất thích ăn chua nhưng mỗi lần ăn là lại nhăn mặt lại, môi chu lên nhìn thật đáng yêu. Tử Đằng hôm nay, có cá tính cùng sắc sảo, có sành điệu cùng phong cách mới, mạnh mẽ đầy sức hút. Tử Đằng đối với Linh, chính là chán ghét.

Thế nhưng, buồn cười thay, thế gian phải chăng chẳng có gì là vĩnh viễn, cũng chẳng có thứ gì gọi là mãi mãi. Chỉ trong một khoảng khắc, tình thân, tình bạn, tình yếu, tất cả đều vụt mất như ngôi sao vừa lướt qua bầu trời rộng lớn, lóe lên rồi chợt biến tan trong chốc lát, không giữ lại chút gì.

Thời gian trôi đi như nắm cát chảy qua tay người, một năm, hai năm, ngày nọ, Nhật Linh chợt nhận ra, hình như cô đã thích người mang cái tên Tử Đằng mất rồi. Nhưng Linh biết, thứ tình cảm này là không thể duy trì. Cô càng cố kìm nén, nó càng sinh sôi nảy nở nhanh chóng như một hạt mầm lớn dần trong góc tối của trái tim. Càng ngày, cô càng muốn bên Tử Đừng nhiều hơn, càng muốn coi Tử Đằng như một người bạn trai chứ không phải là nhỏ bạn thân nhất.

Giấy vốn không thể bọc được lửa, tình cảm của Nhật Linh cũng bị Tường Vi dần dần phát hiện ra. Rồi, khi đã biết được mọi chuyện, thái độ của Tường Vi đối với Linh cũng thay đổi rõ ràng. Lạnh nhạt hơn, khó chịu hơn. Rõ ràng, Tường Vi không thích Linh thích Tử Đằng. Đến ngày hôm đó… mọi thứ được Tường Vi dùng một câu nói mà cắt đứt, tình cảm của cả ba rơi vào khoảng không vô tận, ngày một cách xa.

Ngày ngày, thấy Tử Đằng vai kề vai, cùng Tường Vi cười cười nói nói, Nhật Linh lại không chịu nổi. Cô không muốn, Nhật Linh không muốn nhìn thấy những điều đó. Nhưng đâu thể trốn tránh, thức tế vẫn lù lù trước mắt cô. Cô đã tự nói với mình biết bao lần phải phá bỏ thứ tình cảm với Tử Đằng nhưng quả thật, Nhật Linh không thể…

Prev 1 2 3 Next
- Chồng à, thay đồ mau đến gặp người yêu cũ đi anh!
- Khi tình yêu đến – Phần 2
- Khi tình yêu đến
- Cái tết của người chuyển giới
- Nhóc ngốc
Xtscript load: 0.000025s. Total load: 0.000253