“Con cũng biết bác Nam lái xe rất tốt lại rất cẩn thận bị tai nạn đã rất kì lạ rồi nhưng theo lại nhân chứng và cả bác ấy nữa thì chiều nay trên đường đi đón con. Bác Nam đã bị một chiếc xe tải áp sát, cho dù đi nhanh hay chậm, sang trái hay sang phải thì nó vẫn bám theo. Bác đã cố tránh nó ra nhường đường nhưng chiếc xe ấy cứ làm như không nhìn thấy. Đến đoạn cua tự nhiên chiếc xe ấy phi lên trên, sát về phía bác ấy. Vì bị giật mình lại bị ép sát quá tránh không nổi lên đâm mạnh vào mấy cây cổ thụ trên đường. Sau đó chiếc xe ấy chạy mất.”
“Nhân chứng ấy có nhìn được biển số xe không bố?”
“Có, bố đã đến xem thì chủ xe bảo chiếc xe ấy đã được thuê bởi một ông trung niên nào đó, họ cũng không biết cụ thể là ai.”
“Thế lại càng kì lạ, không biết đối phương là ai mà lại dám cho thuê. Chắc chắn có nội tình gì đó.”
“Bố nghi ngờ đây là một vụ dằn mặt thôi, vì không làm bị thương nặng. Có lẽ trên thương trường bố có hiềm khích với vài người, có lẽ họ trả thù. Bố lo lắm, con nhất định phải thật cẩn thận đấy.”
Nhìn gương mặt tái nhợt, có phần hốc hác của bố Ngọc không khỏi đau lòng. Cô biết bố lo cô bị người ta hại. Cô không thể làm bố lo lắng thêm nữa.
“Bố đừng lo, con sẽ cẩn thận.”
“Ngày mai, cậu Hoàng sẽ thay bác Nam đưa con đi học. Cũng muộn rồi con ngủ đi.”
“Vâng.”
Bước lên cầu thang vào phòng mình cô vẫn ngoái lại nhìn bố đang ngồi tựa lưng vào ghế, vẻ mệt mỏi. Bố trông cô đơn quá! Nếu như mẹ vẫn ở đây… thì mọi chuyện chắc chắn sẽ khác…
…
Cũng đã mấy ngày trôi qua, cô đi học rất bình thường, không hề có chuyện gì xảy ra. Cô cũng yên tâm, mấy ngày nay ngoài Quỳnh hay bắt chuyện với cô, ngày nào cũng kéo cô đi ăn ra thì anh chàng đáng ghét kia không thèm để ý đến cô. Lúc nào nhìn cô cũng mặt nặng mày nhẹ, không lẽ vẫn còn giận chuyện hôm đó. Thế thì trẻ con quá đi. Hay cô đi xin lỗi anh ta một câu nhỉ? Mà thôi đi anh ta giận thì giận cô quan tâm đến làm gì chứ!
Cứ như vậy không ai nói chuyện với ai. Lúc ăn trưa ở căntin, ba người là cô, anh và Quỳnh cứ ngồi ăn như tượng không ai nói với ai câu nào.
Nhìn cảnh tượng như vậy Quỳnh chịu không nổi bèn lên tiếng: “Các cậu sao vậy, suốt mấy ngày rồi. Có chuyện gì thì nói ra đi, chúng ta cùng giải quyết.”
“Không có gì đâu.” Tôi nhìn Quỳnh cười.
“Cậu nghĩ nhiều rồi.” Long nhàn nhạt trả lời.
“Hai người… Tớ thật chịu hết nổi rồi nhé! Ngày nào cũng ngồi chung với hai pho tượng thế này sao? Các cậu cãi nhau hay gì thì giải hoà đi.”
Ngọc liếc Long một cái cười đáp: “Tớ có làm gì đâu, cậu hỏi anh ta đi. Sao lại khó chịu với tớ?”
Long cũng quay sang Quỳnh: “Cậu hỏi cô ấy xem có làm chuyện gì khiến tớ giận không?”
“Cậu hỏi anh ta xem tớ đã làm gì nào?”
“Cậu hỏi cô ấy rằng cô ấy thực sự không biết hay giả vờ.”
“Dừng.” Quỳnh hét lên. “Tớ không phải cái điện thoại nhá! Hai người muốn cãi nhau thì cãi đi. Tớ đi đây.”
Quỳnh đứng dậy chạy ra khỏi căntin chỉ còn lại Ngọc và Long ngồi nhìn nhau chằm chằm.
“Cậu cho rằng hôm đó tôi bỏ đi trước là sai sao?”
“Chẳng lẽ không phải?”
“Trẻ con.”
“Cậu nói gì?”
“Tôi nói cậu trẻ con. Cậu nghĩ cậu là gì của tôi nào? Chúng ta là bạn sao?”
Cái gì? Cô ấy không xem anh là gì cả sao? Cho nên mới bỏ đi trước. Anh giận đến run người, đập bàn một cái… Rầm… Bỏ lại một câu: “Tôi không muốn làm bạn cô.” Rồi đi ra ngoài.
Ngọc á khẩu không thốt lên lời. Cô cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi mà, anh ta xem là thật sao?
…
Lại thêm vài ngày nữa trôi qua. Chiều nay lớp cô phải học thể dục cô chẳng thích học môn này tẹo nào. Tìm được cớ trốn học thì tốt biết mấy, cô có nói với Quỳnh thì cô ấy chỉ bảo hãy cố lên.
“Các em đi đến phòng dụng cụ lấy đồ đi.”
“Để tụi em đi cho.” Ly chạy lên kéo tay Ngọc.
“Ừ!” Cô giáo gật đầu.
Ngọc nhìn Ly đầy thắc mắc: “Sao cậu lại bảo tôi với các cậu.”
Mai cười khẩy: “Không phải muốn trốn tiết sao vậy đi thôi.”
Ngọc không hiểu ý trong lời nói của họ muốn hỏi rồi lại thôi.
Nhà kho này nằm ở đằng sau trường rất ít người đi lại, không lấy đồ học thì sẽ chẳng ai vào đây đâu. Cô bước vào trước, trong đây thật là nhiều dụng cụ, bóng đá, cầu lông, bóng chuyền… Cô nhanh chóng bước đến chỗ có vợt cầu lông, nhặt mấy cái đi ra để ngoài cửa rồi quay vào lấy tiếp. Thì tự nhiên thấy tối sầm. Quay đầu lại thấy cửa đã bị đóng trặt. Cô hoảng hốt buông hết vợt ở trên tay xuống chạy lại chỗ cửa gọi to.
“Ly, Mai hai người có ở đó không? Cửa tự nhiên đóng lại rồi. Mở giúp tớ với.”
Đáp lại cô là tràng cười thích thú.
“Nếm thử cảm giác ở trong phòng tối đi. Cho mày chừa tội dám quyến rũ Long của tao.” Ly gằn từng tiếng một rất đáng sợ.
Cô gái này vì yêu đến phát điên rồi chuyện như này mà cũng làm được.
“Cậu hiểu lầm rồi, tớ và Long không có gì cả.”
“Đừng nói nhiều mày cứ ở lại đấy đi.”
“Có ai không, cứu tôi với.”
“Kêu cũng vô ích thôi. Hôm nay có mỗi lớp mình học sẽ không ai tới đâu.” Mai cười đáp.
“Các người không sợ cô hỏi sao?”
“Sợ.” Cả hai cùng cười lớn. “Yên tâm bọn tao sẽ giúp mày đạt ước nguyện trốn tiết.”
“Cứ ở đây đi, khi nào học xong tao sẽ thả mày ra.” Ly nói xong rồi quay sang Mai: “Đi thôi.”
“Đừng đi, thả tôi ra đi. Tôi sợ lắm, làm ơn.”
Ở bên ngoài kia, ngoài im lặng ra vẫn là im lặng. Họ đi rồi sao, cô tuyệt vọng ngồi xụp xuống đất. Sao cô lại phải chịu thế này? Cô đâu làm gì chứ! Đâu tranh giành với ai đâu, hai người đó thật độc ác.
“Nhân chứng ấy có nhìn được biển số xe không bố?”
“Có, bố đã đến xem thì chủ xe bảo chiếc xe ấy đã được thuê bởi một ông trung niên nào đó, họ cũng không biết cụ thể là ai.”
“Thế lại càng kì lạ, không biết đối phương là ai mà lại dám cho thuê. Chắc chắn có nội tình gì đó.”
“Bố nghi ngờ đây là một vụ dằn mặt thôi, vì không làm bị thương nặng. Có lẽ trên thương trường bố có hiềm khích với vài người, có lẽ họ trả thù. Bố lo lắm, con nhất định phải thật cẩn thận đấy.”
Nhìn gương mặt tái nhợt, có phần hốc hác của bố Ngọc không khỏi đau lòng. Cô biết bố lo cô bị người ta hại. Cô không thể làm bố lo lắng thêm nữa.
“Bố đừng lo, con sẽ cẩn thận.”
“Ngày mai, cậu Hoàng sẽ thay bác Nam đưa con đi học. Cũng muộn rồi con ngủ đi.”
“Vâng.”
Bước lên cầu thang vào phòng mình cô vẫn ngoái lại nhìn bố đang ngồi tựa lưng vào ghế, vẻ mệt mỏi. Bố trông cô đơn quá! Nếu như mẹ vẫn ở đây… thì mọi chuyện chắc chắn sẽ khác…
…
Cũng đã mấy ngày trôi qua, cô đi học rất bình thường, không hề có chuyện gì xảy ra. Cô cũng yên tâm, mấy ngày nay ngoài Quỳnh hay bắt chuyện với cô, ngày nào cũng kéo cô đi ăn ra thì anh chàng đáng ghét kia không thèm để ý đến cô. Lúc nào nhìn cô cũng mặt nặng mày nhẹ, không lẽ vẫn còn giận chuyện hôm đó. Thế thì trẻ con quá đi. Hay cô đi xin lỗi anh ta một câu nhỉ? Mà thôi đi anh ta giận thì giận cô quan tâm đến làm gì chứ!
Cứ như vậy không ai nói chuyện với ai. Lúc ăn trưa ở căntin, ba người là cô, anh và Quỳnh cứ ngồi ăn như tượng không ai nói với ai câu nào.
Nhìn cảnh tượng như vậy Quỳnh chịu không nổi bèn lên tiếng: “Các cậu sao vậy, suốt mấy ngày rồi. Có chuyện gì thì nói ra đi, chúng ta cùng giải quyết.”
“Không có gì đâu.” Tôi nhìn Quỳnh cười.
“Cậu nghĩ nhiều rồi.” Long nhàn nhạt trả lời.
“Hai người… Tớ thật chịu hết nổi rồi nhé! Ngày nào cũng ngồi chung với hai pho tượng thế này sao? Các cậu cãi nhau hay gì thì giải hoà đi.”
Ngọc liếc Long một cái cười đáp: “Tớ có làm gì đâu, cậu hỏi anh ta đi. Sao lại khó chịu với tớ?”
Long cũng quay sang Quỳnh: “Cậu hỏi cô ấy xem có làm chuyện gì khiến tớ giận không?”
“Cậu hỏi anh ta xem tớ đã làm gì nào?”
“Cậu hỏi cô ấy rằng cô ấy thực sự không biết hay giả vờ.”
“Dừng.” Quỳnh hét lên. “Tớ không phải cái điện thoại nhá! Hai người muốn cãi nhau thì cãi đi. Tớ đi đây.”
Quỳnh đứng dậy chạy ra khỏi căntin chỉ còn lại Ngọc và Long ngồi nhìn nhau chằm chằm.
“Cậu cho rằng hôm đó tôi bỏ đi trước là sai sao?”
“Chẳng lẽ không phải?”
“Trẻ con.”
“Cậu nói gì?”
“Tôi nói cậu trẻ con. Cậu nghĩ cậu là gì của tôi nào? Chúng ta là bạn sao?”
Cái gì? Cô ấy không xem anh là gì cả sao? Cho nên mới bỏ đi trước. Anh giận đến run người, đập bàn một cái… Rầm… Bỏ lại một câu: “Tôi không muốn làm bạn cô.” Rồi đi ra ngoài.
Ngọc á khẩu không thốt lên lời. Cô cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi mà, anh ta xem là thật sao?
…
Lại thêm vài ngày nữa trôi qua. Chiều nay lớp cô phải học thể dục cô chẳng thích học môn này tẹo nào. Tìm được cớ trốn học thì tốt biết mấy, cô có nói với Quỳnh thì cô ấy chỉ bảo hãy cố lên.
“Các em đi đến phòng dụng cụ lấy đồ đi.”
“Để tụi em đi cho.” Ly chạy lên kéo tay Ngọc.
“Ừ!” Cô giáo gật đầu.
Ngọc nhìn Ly đầy thắc mắc: “Sao cậu lại bảo tôi với các cậu.”
Mai cười khẩy: “Không phải muốn trốn tiết sao vậy đi thôi.”
Ngọc không hiểu ý trong lời nói của họ muốn hỏi rồi lại thôi.
Nhà kho này nằm ở đằng sau trường rất ít người đi lại, không lấy đồ học thì sẽ chẳng ai vào đây đâu. Cô bước vào trước, trong đây thật là nhiều dụng cụ, bóng đá, cầu lông, bóng chuyền… Cô nhanh chóng bước đến chỗ có vợt cầu lông, nhặt mấy cái đi ra để ngoài cửa rồi quay vào lấy tiếp. Thì tự nhiên thấy tối sầm. Quay đầu lại thấy cửa đã bị đóng trặt. Cô hoảng hốt buông hết vợt ở trên tay xuống chạy lại chỗ cửa gọi to.
“Ly, Mai hai người có ở đó không? Cửa tự nhiên đóng lại rồi. Mở giúp tớ với.”
Đáp lại cô là tràng cười thích thú.
“Nếm thử cảm giác ở trong phòng tối đi. Cho mày chừa tội dám quyến rũ Long của tao.” Ly gằn từng tiếng một rất đáng sợ.
Cô gái này vì yêu đến phát điên rồi chuyện như này mà cũng làm được.
“Cậu hiểu lầm rồi, tớ và Long không có gì cả.”
“Đừng nói nhiều mày cứ ở lại đấy đi.”
“Có ai không, cứu tôi với.”
“Kêu cũng vô ích thôi. Hôm nay có mỗi lớp mình học sẽ không ai tới đâu.” Mai cười đáp.
“Các người không sợ cô hỏi sao?”
“Sợ.” Cả hai cùng cười lớn. “Yên tâm bọn tao sẽ giúp mày đạt ước nguyện trốn tiết.”
“Cứ ở đây đi, khi nào học xong tao sẽ thả mày ra.” Ly nói xong rồi quay sang Mai: “Đi thôi.”
“Đừng đi, thả tôi ra đi. Tôi sợ lắm, làm ơn.”
Ở bên ngoài kia, ngoài im lặng ra vẫn là im lặng. Họ đi rồi sao, cô tuyệt vọng ngồi xụp xuống đất. Sao cô lại phải chịu thế này? Cô đâu làm gì chứ! Đâu tranh giành với ai đâu, hai người đó thật độc ác.