Một học kì mới lại bắt đầu. Cô được xếp vào lớp 11a1 lớp chuyên Toán. Mọi việc bắt đầu có vẻ rất suôn sẻ. Cô theo cô giáo chủ nhiệm vào lớp, đến nơi cô tự giới thiệu bản thân xong liền đi xuống ngồi vào bàn cuối cùng tách biệt với tất cả mọi người. Vừa định nhắm mắt nghỉ ngơi một lát thì cảm thấy có người gọi mình. Cô ngẩng lên nhìn, trước mặt cô là một cô gái xinh đẹp mảnh khảnh. Đây không phải là cô gái hiền lành đó sao?
Nói vậy thì… Cô quan sát mọi người trong lớp. Quả nhiên nhìn thấy ba người còn lại. Mai nhìn cô đằng đằng sát khí, Ly mỉm cười gật đầu chào cô. Long gục đầu xuống bàn ngủ. Tất cả ba người họ đều cách xa cô ba bốn bàn. Chỉ có người đằng trước này.
Cô lạnh lùng đáp: “Chào.”
“Cậu còn nhớ tớ không? Hôm ấy… ”
“Nhớ.” Cô lạnh nhạt cắt ngang.
“Tớ tên Quỳnh, làm bạn được không?”
Nhìn ánh mắt mong chờ của cô ấy, cô mủi lòng. “Tuỳ cậu.” Nói xong cô gục đầu xuống bàn, trực tiếp đi gặp chu công.
Vẻ lạnh lùng, vô cảm chỉ là vỏ bọc do cô tạo nên để bảo vệ chính mình không bị tổn thương. Chỉ cần có sự ấm áp, có sự chân thành thực sự thì nó sẽ tan chảy. Cô gái trước mặt này, không hiểu sao cô lại có cảm tình như vậy.
Ngủ một mạch quên trời đất đến khi tỉnh lại đã không còn ai trong lớp nữa. Cô uể oải ngáp một cái rõ to.
Hừ! Ngủ hoài như vậy mà cũng không ai nói gì sao? Còn người khi nãy nữa không phải muốn làm bạn sao thế mà đi cũng không gọi mình. Cô thầm oán trách.
Ngọc lấy cặp sách khoác lên vai, đứng lên chuẩn bị rời khỏi lớp. Thì cô lại nghe thấy tiếng bước chân. Có hai người đi vào… là Long và Quỳnh.
“Cậu dậy rồi à? Tớ sợ cậu đói nên đi mua đồ ăn cho cậu đây này.” Quỳnh hươ hươ túi bánh kem trước mặt cô, cười vui vẻ.
Long chỉ im lặng. Cô ngước nhìn bọn họ khó hiểu nghĩ: Không phải Long là bạn trai Ly sao? Mà Ly có vẻ không thích Quỳnh sao hai người này lại thân thiết như vậy, có ẩn tình gì chăng?
Long và Ly là người yêu nhưng cô lại cảm thấy giữa họ không hề đẹp như bề ngoài dường như có gì đó gượng ép. Còn hai người đứng trước mặt cô đây, nhìn qua thì thấy họ chỉ là bạn bè bình thường nhưng để ý kĩ hơn có thể phát hiện ánh mắt họ bất thường. Ánh mắt Quỳnh nhìn Long chứa chan tình cảm, còn Long thì có đôi chút không đành lòng cùng bất đắc dĩ. Không lẽ hai người này mới thực sự là…
“Ngọc cậu có nghe tớ nói không?” Quỳnh lo lắng hươ hươ tay trước mặt cô.
Cô thấy mình thất thần đã lâu có chút hơi xấu hổ nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần. Cô nhàn nhạt đáp: “Cám ơn nhưng tôi không ăn đồ ngọt.”
Quỳnh cười nhẹ: Cô ấy nói cám ơn mình sao? Vậy có phải đã để ý đến mình không? Quỳnh vui vẻ quay sang Long: “Cậu đưa túi kia cho mình.”
Long vẫn im lặng đưa cái túi lớn đang cầm trên tay cho Quỳnh. Quỳnh liền mở ra rồi chìa đến trước mặt cô. “Trong đây có nhiều đồ ăn lắm, không ngọt đâu. Cậu ăn đi.”
Ngọc liếc nhìn vào. Cả một đống đồ bim bim, kẹo, bánh… Toàn là những món cô rất thích ăn. Cô nhìn Quỳnh gương mặt không mang theo chút cảm xúc nào đáp gọn: “Tôi không ăn vặt.” Lần này nói xong cô liền đi ra cửa, trong lòng ngổn ngang cảm xúc. Cô ấy không bỏ cô lại mà là đi mua đồ ăn vì sợ cô đói. Cô ấy còn quan tâm cô như thế! Cô làm vậy có tàn nhẫn quá không? Ngọc lắc lắc đầu gạt bỏ toàn bộ suy nghĩ trong đầu, cô rảo bước đi xuống cầu thang.
Bất thình lình tay cô bị ai đó kéo giật lại, cô giật mình lảo đảo suýt ngã may mà tay cô vịn được vào thành cầu thang. Cô thở phào một tiếng. Rồi tức giận quay lại nhìn xem rốt cục là tên nào không muốn sống.
Chưa kịp quay lại thì một giọng nói lạnh cất lên: “Cô biết điều chút đi.”
Cô ngạc nhiên bay hết toàn bộ tức giận. Long.
“Anh nói thế là sao?” Cô hiểu anh ta nói chuyện gì nhưng vẫn hỏi lại.
“Tôi nghĩ cô cũng hiểu mà.” Hừ! Anh không tin cô ta không hiểu.
“Tôi không hiểu ý anh.” Không làm anh ta tức điên thì không phải cô.
“Cô.” Long tức điên nhưng vẫn kiềm chế cảm xúc không nhào lên bóp cổ cô, từ trước đến giờ chưa ai dám đối với anh như vậy. “Được rồi.” Long hít một hơi sâu rồi đành thoả hiệp. “Quỳnh tốt bụng mua đồ ăn cho cô, sao cô dám sử xự như thế? Cô làm cô ấy rất buồn.”
“Quỳnh là ai?” Cô nhìn gương mặt lạnh tanh bên cạnh, nuốt nước bọt. Cô thấy hơi sợ rồi. Thôi không liều mạng nữa, cái mạng nhỏ này của cô không thể mất được. “À! Là cô gái khi nãy. Tôi cũng chỉ nói thật, không thích.”
“Ai cho phép. Tôi nói cho cô biết từ giờ cô dám làm cô ấy buồn thì đừng trách tôi.” Long gầm nhẹ.
“Anh uy hiếp tôi.”
Anh nhướng mày, cười như một lẽ dĩ nhiên.
Định đấu với tôi, xem anh có bao nhiêu khả năng. Ngọc thầm nghĩ.
“Anh cho rằng tôi sợ sao?” Cô hỏi lại.
Nụ cười trên môi anh vụt tắt thay vào đó là nụ cười ẩn hiện bên khoé mắt. Cô gái này thật thú vị. Một sự hứng thú không dễ dàng nhận ra ngay cả anh cũng ngỡ ngàng. Cảm giác này… trước đây chưa từng có.
“Chắc chắn không có, dù chỉ một chút.” Mới lạ.
Ngọc chột dạ, lắc đầu. “Không có.”
“Được thôi.” Cô ta thật sự làm anh đau đầu, đang nghĩ xem nên đối phó thế nào? Thì bỗng nghe thấy người đối diện lên tiếng.
“Không phải anh là bạn trai Ly sao? Đi quan tâm bạn của bạn gái mình thế làm gì?” Đây là chuyện làm cô tò mò nhất.
Nói vậy thì… Cô quan sát mọi người trong lớp. Quả nhiên nhìn thấy ba người còn lại. Mai nhìn cô đằng đằng sát khí, Ly mỉm cười gật đầu chào cô. Long gục đầu xuống bàn ngủ. Tất cả ba người họ đều cách xa cô ba bốn bàn. Chỉ có người đằng trước này.
Cô lạnh lùng đáp: “Chào.”
“Cậu còn nhớ tớ không? Hôm ấy… ”
“Nhớ.” Cô lạnh nhạt cắt ngang.
“Tớ tên Quỳnh, làm bạn được không?”
Nhìn ánh mắt mong chờ của cô ấy, cô mủi lòng. “Tuỳ cậu.” Nói xong cô gục đầu xuống bàn, trực tiếp đi gặp chu công.
Vẻ lạnh lùng, vô cảm chỉ là vỏ bọc do cô tạo nên để bảo vệ chính mình không bị tổn thương. Chỉ cần có sự ấm áp, có sự chân thành thực sự thì nó sẽ tan chảy. Cô gái trước mặt này, không hiểu sao cô lại có cảm tình như vậy.
Ngủ một mạch quên trời đất đến khi tỉnh lại đã không còn ai trong lớp nữa. Cô uể oải ngáp một cái rõ to.
Hừ! Ngủ hoài như vậy mà cũng không ai nói gì sao? Còn người khi nãy nữa không phải muốn làm bạn sao thế mà đi cũng không gọi mình. Cô thầm oán trách.
Ngọc lấy cặp sách khoác lên vai, đứng lên chuẩn bị rời khỏi lớp. Thì cô lại nghe thấy tiếng bước chân. Có hai người đi vào… là Long và Quỳnh.
“Cậu dậy rồi à? Tớ sợ cậu đói nên đi mua đồ ăn cho cậu đây này.” Quỳnh hươ hươ túi bánh kem trước mặt cô, cười vui vẻ.
Long chỉ im lặng. Cô ngước nhìn bọn họ khó hiểu nghĩ: Không phải Long là bạn trai Ly sao? Mà Ly có vẻ không thích Quỳnh sao hai người này lại thân thiết như vậy, có ẩn tình gì chăng?
Long và Ly là người yêu nhưng cô lại cảm thấy giữa họ không hề đẹp như bề ngoài dường như có gì đó gượng ép. Còn hai người đứng trước mặt cô đây, nhìn qua thì thấy họ chỉ là bạn bè bình thường nhưng để ý kĩ hơn có thể phát hiện ánh mắt họ bất thường. Ánh mắt Quỳnh nhìn Long chứa chan tình cảm, còn Long thì có đôi chút không đành lòng cùng bất đắc dĩ. Không lẽ hai người này mới thực sự là…
“Ngọc cậu có nghe tớ nói không?” Quỳnh lo lắng hươ hươ tay trước mặt cô.
Cô thấy mình thất thần đã lâu có chút hơi xấu hổ nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần. Cô nhàn nhạt đáp: “Cám ơn nhưng tôi không ăn đồ ngọt.”
Quỳnh cười nhẹ: Cô ấy nói cám ơn mình sao? Vậy có phải đã để ý đến mình không? Quỳnh vui vẻ quay sang Long: “Cậu đưa túi kia cho mình.”
Long vẫn im lặng đưa cái túi lớn đang cầm trên tay cho Quỳnh. Quỳnh liền mở ra rồi chìa đến trước mặt cô. “Trong đây có nhiều đồ ăn lắm, không ngọt đâu. Cậu ăn đi.”
Ngọc liếc nhìn vào. Cả một đống đồ bim bim, kẹo, bánh… Toàn là những món cô rất thích ăn. Cô nhìn Quỳnh gương mặt không mang theo chút cảm xúc nào đáp gọn: “Tôi không ăn vặt.” Lần này nói xong cô liền đi ra cửa, trong lòng ngổn ngang cảm xúc. Cô ấy không bỏ cô lại mà là đi mua đồ ăn vì sợ cô đói. Cô ấy còn quan tâm cô như thế! Cô làm vậy có tàn nhẫn quá không? Ngọc lắc lắc đầu gạt bỏ toàn bộ suy nghĩ trong đầu, cô rảo bước đi xuống cầu thang.
Bất thình lình tay cô bị ai đó kéo giật lại, cô giật mình lảo đảo suýt ngã may mà tay cô vịn được vào thành cầu thang. Cô thở phào một tiếng. Rồi tức giận quay lại nhìn xem rốt cục là tên nào không muốn sống.
Chưa kịp quay lại thì một giọng nói lạnh cất lên: “Cô biết điều chút đi.”
Cô ngạc nhiên bay hết toàn bộ tức giận. Long.
“Anh nói thế là sao?” Cô hiểu anh ta nói chuyện gì nhưng vẫn hỏi lại.
“Tôi nghĩ cô cũng hiểu mà.” Hừ! Anh không tin cô ta không hiểu.
“Tôi không hiểu ý anh.” Không làm anh ta tức điên thì không phải cô.
“Cô.” Long tức điên nhưng vẫn kiềm chế cảm xúc không nhào lên bóp cổ cô, từ trước đến giờ chưa ai dám đối với anh như vậy. “Được rồi.” Long hít một hơi sâu rồi đành thoả hiệp. “Quỳnh tốt bụng mua đồ ăn cho cô, sao cô dám sử xự như thế? Cô làm cô ấy rất buồn.”
“Quỳnh là ai?” Cô nhìn gương mặt lạnh tanh bên cạnh, nuốt nước bọt. Cô thấy hơi sợ rồi. Thôi không liều mạng nữa, cái mạng nhỏ này của cô không thể mất được. “À! Là cô gái khi nãy. Tôi cũng chỉ nói thật, không thích.”
“Ai cho phép. Tôi nói cho cô biết từ giờ cô dám làm cô ấy buồn thì đừng trách tôi.” Long gầm nhẹ.
“Anh uy hiếp tôi.”
Anh nhướng mày, cười như một lẽ dĩ nhiên.
Định đấu với tôi, xem anh có bao nhiêu khả năng. Ngọc thầm nghĩ.
“Anh cho rằng tôi sợ sao?” Cô hỏi lại.
Nụ cười trên môi anh vụt tắt thay vào đó là nụ cười ẩn hiện bên khoé mắt. Cô gái này thật thú vị. Một sự hứng thú không dễ dàng nhận ra ngay cả anh cũng ngỡ ngàng. Cảm giác này… trước đây chưa từng có.
“Chắc chắn không có, dù chỉ một chút.” Mới lạ.
Ngọc chột dạ, lắc đầu. “Không có.”
“Được thôi.” Cô ta thật sự làm anh đau đầu, đang nghĩ xem nên đối phó thế nào? Thì bỗng nghe thấy người đối diện lên tiếng.
“Không phải anh là bạn trai Ly sao? Đi quan tâm bạn của bạn gái mình thế làm gì?” Đây là chuyện làm cô tò mò nhất.