Tôi lặng người nhìn hoàng hôn ùa về trên biển một màu đỏ ối. Đã qua được nửa năm ở nơi này, hoàng hôn trên biển đã thân thuộc, như Quân, tôi chợt thương quá chàng trai đã tìm lại cho tôi nụ cười an nhiên của những ngày xưa đó. Vì cậu ấy, chưa bao giờ hạnh phúc như tôi nhưng lại mang nụ cười cho những người cần có nó.
Bất chợt Quân hỏi tôi:
- Mi muốn ra ngoài đó chơi một lát không? – Quân chỉ tay về phía những con sóng đang dập dờn.
- Có… – tôi khựng lại – Nhưng mà…
- Không sao đâu! – Quân cười hiền rồi bế thốc tôi lên, phăng phăng tiến về phía biển. Tôi chới với, phải vội ghì lấy vai Quân, đôi bắp tay rắn chắc quàng qua tôi, mùi mồ hôi mặn mòi giữa hoàng hôn biển cả, một thứ cảm giác an nhiên và tưởng tin tuyệt đối, tôi cười thầm, thấy mình như hạnh phúc.
Quân đặt tôi chạm vào nền cát ướt. Tôi nhìn chân mình, đôi chân bị liệt một thời gian đã teo lại và bé hơn rất nhiều, Quân vẫn đỡ tôi nhưng tôi cau mày vì đau đớn, cậu vội đặt tôi ngồi hẳn xuống nền cát rồi cùng ngồi kế bên, tôi thả tay nghịch những đợt sóng tấp vào bờ, thích thú. Quân chìa về phía tôi một cái vỏ ốc rất đẹp, thì thầm:
- Mi à, mình thích Mi!
Một nụ hôn thật khẽ lướt qua trên trán. Tôi bối rối, thấy tim mình loạn nhịp nhưng vẫn yên lặng mãi. Đến khi chỉ còn nhìn rõ mặt Quân bằng ánh đèn hắt lại từ phía xa, tôi mới lên tiếng thật cẩn trọng:
- Mình…
- Mình biết – Quân chặn ngang: – giữa chúng ta, chỉ có thể là bạn – Quân cười hiền: – Mi yên tâm, mình không sao đâu.
Nụ cười Quân tắt dần rồi chìm vào bóng tối. Quân lại thận trọng bế thốc tôi lên, vẫn là thứ cảm giác tưởng tin tuyệt đối ấy rồi tiến về phía chiếc xe lăn trơ trọi phía xa, vừa đặt tôi xuống rồi trao tay cầm cho chị Nhi – chị họ tôi đang chờ sẵn:
- Mi về nhé! Ngày mai Quân đi biển rồi, đừng đợi.
Chị Nhi đẩy xe đi, tôi còn cảm nhận Quân đứng mãi phía đằng xa và lặng nhìn theo nhưng vẫn không quay đầu lại. Không hiểu sao tôi lại khóc, hay giọt sương bất chợt đậu lại trên rèm mi ngoan?
Mấy ngày liền không gặp Quân, tôi thấy mình trống vắng khủng khiếp. Có lẽ cậu ấy đi biển chưa về. Tôi tha thẩn lục lại đống tranh mình đã vẽ từ ngày về đây, giật mình nhận ra hai phần ba trong số đó có bóng hình Quân. Một bức sơn dầu vẽ Quân từ phía xa trước hoàng hôn biển cả, một bức bán thân tôi vẽ khi ngồi đối diện Quân trong bàn đọc ở hiệu sách. Quân thích đọc sách lắm mà thứ ấy, tôi nhiều vô kể. Từ khi về đây cùng mẹ, mỗi tuần bố xuống một lần mà vẫn chưa chuyển được hết sách của tôi. Chúng tôi vẫn cùng nhau lê la hàng giờ ở cửa hàng sách có cái góc ngồi đọc nhỏ nhỏ xinh xinh. Quân đọc rất nhiều mà vốn hiểu biết của cậu gấp bao nhiêu lần những đứa con trai học đại học chơi cùng với tôi. Hỏi gì Quân cũng biết, tôi thích thú gọi Quân là cuốn “từ điển sống”, Quân cười rồi cốc trán tôi:
- “Từ điển sống” của riêng Mi thôi. Đừng khen nữa Quân nổ mũi bây giờ.
Quân giả đò tự nhiên nhưng cái chữ “của Mi” Quân nói ra nghe ngượng nghịu làm sao. Tôi đỏ mặt, chỉ ấp úng cười trừ.
Tôi thường đưa Quân mượn sách của mình rồi nói tặng kỉ niệm luôn:
- Mình nhiều sách lắm, tặng Quân đỡ không có cái tủ sách sắp gãy được rồi.
Những lúc đó, Quân hay gãi đầu gãi tai:
- Mình… chỉ có vỏ ốc để tặng Mi thôi!
* * *
Một tuần, nửa tháng rồi hai tháng trôi qua, ngày nào tôi cũng ngóng về phía biển qua ô cửa sổ xem Quân đã về hay chưa nhưng lần nào tôi cũng thất vọng. Quân đã đi đâu sau lời tỏ tình chưa có câu trả lời ấy? Hay cậu đang ngầm hiểu điều gì rồi tự khiến mình đau?
Tôi bên Quân không quá lâu nhưng thứ tình cảm đã có với Quân khó có gì thể thay thế được. Quân là người đã thổi vào trong tôi một nguồn sống khác. Không có cậu ấy, chắc gì tôi qua nổi nỗi tuyệt vọng và nhận ra cuộc đời còn ý nghĩa…
“Mi à, cậu vẽ đẹp lắm. Thay vì làm phóng viên bôn ba đây đó, cậu mở phòng tranh đi…”
Đấy là lời Quân nói khi tôi tiếc nuối về ước mơ dang dở. Tôi đã rất tin mình có thể thành công với một vai trò mới và cạnh tôi, Quân luôn theo sát để ủng hộ và đưa ra những lời khuyên kịp lúc. Quân đã đẩy tôi đi quanh khu mình sống trong phạm vi khá xa để tham quan địa điểm. Những dự định còn đang dang dở mà Quân đã đi đâu để tôi lại một mình và ngày ngày ngóng trông cậu ấy?
Nhớ Quân, tôi tìm lại những bức vẽ có bóng hình cậu ấy. Bức tôi cho là đẹp nhất và Quân thích nhất trong số đó, bức sơn dầu vẽ Quân ngồi trước hoàng hôn trên biển đã được tôi gửi tham gia Phố biển tôi yêu – một cuộc thi vẽ tranh về biển mà Quân từng nhắc, ngay sau cái hôm Quân nói thích tôi. Đã 2 tháng sau hôm đó, ban tổ chức gọi điện báo tranh của tôi được giải nhất chiều nay mà sao niềm vui chẳng thể vỡ ra trong lòng như mình từng nghĩ. Tôi đã khóc, vì nhớ Quân. Họ mời tôi đến dự lễ trao giải để giới thiệu về tác phẩm. Nhất định phải đi rồi, nhưng… giá có Quân đi cùng – tôi gạt nước mắt mình – thì tốt quá!
Tôi đòi chị Nhi cùng tôi đi tìm nhà Quân để hỏi cho ra sao Quân trốn tôi mãi vậy? Tôi sẽ nói cho Quân nghe tôi nhớ Quân đến độ nào, Quân sẽ vui trở lại, nhất định rồi.
Bất chợt Quân hỏi tôi:
- Mi muốn ra ngoài đó chơi một lát không? – Quân chỉ tay về phía những con sóng đang dập dờn.
- Có… – tôi khựng lại – Nhưng mà…
- Không sao đâu! – Quân cười hiền rồi bế thốc tôi lên, phăng phăng tiến về phía biển. Tôi chới với, phải vội ghì lấy vai Quân, đôi bắp tay rắn chắc quàng qua tôi, mùi mồ hôi mặn mòi giữa hoàng hôn biển cả, một thứ cảm giác an nhiên và tưởng tin tuyệt đối, tôi cười thầm, thấy mình như hạnh phúc.
Quân đặt tôi chạm vào nền cát ướt. Tôi nhìn chân mình, đôi chân bị liệt một thời gian đã teo lại và bé hơn rất nhiều, Quân vẫn đỡ tôi nhưng tôi cau mày vì đau đớn, cậu vội đặt tôi ngồi hẳn xuống nền cát rồi cùng ngồi kế bên, tôi thả tay nghịch những đợt sóng tấp vào bờ, thích thú. Quân chìa về phía tôi một cái vỏ ốc rất đẹp, thì thầm:
- Mi à, mình thích Mi!
Một nụ hôn thật khẽ lướt qua trên trán. Tôi bối rối, thấy tim mình loạn nhịp nhưng vẫn yên lặng mãi. Đến khi chỉ còn nhìn rõ mặt Quân bằng ánh đèn hắt lại từ phía xa, tôi mới lên tiếng thật cẩn trọng:
- Mình…
- Mình biết – Quân chặn ngang: – giữa chúng ta, chỉ có thể là bạn – Quân cười hiền: – Mi yên tâm, mình không sao đâu.
Nụ cười Quân tắt dần rồi chìm vào bóng tối. Quân lại thận trọng bế thốc tôi lên, vẫn là thứ cảm giác tưởng tin tuyệt đối ấy rồi tiến về phía chiếc xe lăn trơ trọi phía xa, vừa đặt tôi xuống rồi trao tay cầm cho chị Nhi – chị họ tôi đang chờ sẵn:
- Mi về nhé! Ngày mai Quân đi biển rồi, đừng đợi.
Chị Nhi đẩy xe đi, tôi còn cảm nhận Quân đứng mãi phía đằng xa và lặng nhìn theo nhưng vẫn không quay đầu lại. Không hiểu sao tôi lại khóc, hay giọt sương bất chợt đậu lại trên rèm mi ngoan?
Mấy ngày liền không gặp Quân, tôi thấy mình trống vắng khủng khiếp. Có lẽ cậu ấy đi biển chưa về. Tôi tha thẩn lục lại đống tranh mình đã vẽ từ ngày về đây, giật mình nhận ra hai phần ba trong số đó có bóng hình Quân. Một bức sơn dầu vẽ Quân từ phía xa trước hoàng hôn biển cả, một bức bán thân tôi vẽ khi ngồi đối diện Quân trong bàn đọc ở hiệu sách. Quân thích đọc sách lắm mà thứ ấy, tôi nhiều vô kể. Từ khi về đây cùng mẹ, mỗi tuần bố xuống một lần mà vẫn chưa chuyển được hết sách của tôi. Chúng tôi vẫn cùng nhau lê la hàng giờ ở cửa hàng sách có cái góc ngồi đọc nhỏ nhỏ xinh xinh. Quân đọc rất nhiều mà vốn hiểu biết của cậu gấp bao nhiêu lần những đứa con trai học đại học chơi cùng với tôi. Hỏi gì Quân cũng biết, tôi thích thú gọi Quân là cuốn “từ điển sống”, Quân cười rồi cốc trán tôi:
- “Từ điển sống” của riêng Mi thôi. Đừng khen nữa Quân nổ mũi bây giờ.
Quân giả đò tự nhiên nhưng cái chữ “của Mi” Quân nói ra nghe ngượng nghịu làm sao. Tôi đỏ mặt, chỉ ấp úng cười trừ.
Tôi thường đưa Quân mượn sách của mình rồi nói tặng kỉ niệm luôn:
- Mình nhiều sách lắm, tặng Quân đỡ không có cái tủ sách sắp gãy được rồi.
Những lúc đó, Quân hay gãi đầu gãi tai:
- Mình… chỉ có vỏ ốc để tặng Mi thôi!
* * *
Một tuần, nửa tháng rồi hai tháng trôi qua, ngày nào tôi cũng ngóng về phía biển qua ô cửa sổ xem Quân đã về hay chưa nhưng lần nào tôi cũng thất vọng. Quân đã đi đâu sau lời tỏ tình chưa có câu trả lời ấy? Hay cậu đang ngầm hiểu điều gì rồi tự khiến mình đau?
Tôi bên Quân không quá lâu nhưng thứ tình cảm đã có với Quân khó có gì thể thay thế được. Quân là người đã thổi vào trong tôi một nguồn sống khác. Không có cậu ấy, chắc gì tôi qua nổi nỗi tuyệt vọng và nhận ra cuộc đời còn ý nghĩa…
“Mi à, cậu vẽ đẹp lắm. Thay vì làm phóng viên bôn ba đây đó, cậu mở phòng tranh đi…”
Đấy là lời Quân nói khi tôi tiếc nuối về ước mơ dang dở. Tôi đã rất tin mình có thể thành công với một vai trò mới và cạnh tôi, Quân luôn theo sát để ủng hộ và đưa ra những lời khuyên kịp lúc. Quân đã đẩy tôi đi quanh khu mình sống trong phạm vi khá xa để tham quan địa điểm. Những dự định còn đang dang dở mà Quân đã đi đâu để tôi lại một mình và ngày ngày ngóng trông cậu ấy?
Nhớ Quân, tôi tìm lại những bức vẽ có bóng hình cậu ấy. Bức tôi cho là đẹp nhất và Quân thích nhất trong số đó, bức sơn dầu vẽ Quân ngồi trước hoàng hôn trên biển đã được tôi gửi tham gia Phố biển tôi yêu – một cuộc thi vẽ tranh về biển mà Quân từng nhắc, ngay sau cái hôm Quân nói thích tôi. Đã 2 tháng sau hôm đó, ban tổ chức gọi điện báo tranh của tôi được giải nhất chiều nay mà sao niềm vui chẳng thể vỡ ra trong lòng như mình từng nghĩ. Tôi đã khóc, vì nhớ Quân. Họ mời tôi đến dự lễ trao giải để giới thiệu về tác phẩm. Nhất định phải đi rồi, nhưng… giá có Quân đi cùng – tôi gạt nước mắt mình – thì tốt quá!
Tôi đòi chị Nhi cùng tôi đi tìm nhà Quân để hỏi cho ra sao Quân trốn tôi mãi vậy? Tôi sẽ nói cho Quân nghe tôi nhớ Quân đến độ nào, Quân sẽ vui trở lại, nhất định rồi.