Mất anh, em sẽ không khóc đâu


- Chuyên mục: Truyện ngắn
- Lượt xem: 145
- Tình trạng: Hoàn thành
Ngồi phịch xuống đất, Linh không thể tin vào mắt mình. Kia không phải là ảnh Minh hay sao? Tại sao? Tại sao? Ban đầu chỉ là rơi nước mắt, nhưng chẳng biết là mưa hay khóc, mà mắt cô như nhòe đi. Cô gào lên, như để phát tiết hết những giọt nước mắt chảy ngược trong suốt năm năm qua. Tại sao lại đối xử với cô như vậy? Một khi đã vứt bỏ cô, đã lừa dối cô, đã không cần cô, thì anh phải sống cho tốt chứ? Tại sao lại thành ra thế này? Tại sao lại nói dối cô, lại giấu giếm cô, cô không là gì của anh ư? Cô vẫn luôn tự hào rằng mình là người hiểu anh nhất, nhưng hóa ra, cô lại là người biết sau cùng ư? Tàn nhẫn thay, nực cười thay…

Cô vẫn nhớ rõ, có lần khi cô say ngủ sau một ngày làm việc mệt mỏi, cô vẫn nghe loáng thoáng thấy Minh gọi tên cô, rồi liên tục xin lỗi cô. Anh nhìn cô mà rơi nước mắt. Nhưng vì mệt, tưởng mình nghe lầm, nên cô không chú ý. Hóa ra, anh xin lỗi cô là vì thế này sao? Anh cảm thấy có lỗi với cô là vì thế này sao? Anh lừa dối cô, bảo sang Úc làm đám cưới, là để cô tuyệt vọng rời đi, còn mình thì trở thành người ở lại, một mình chống chọi với bệnh tật, rồi ra đi như thế này? Anh đi vào sáu tháng sau khi gặp cô, cũng gần lúc cô ở trong viện mà sinh Ploy. Thậm chí, anh còn không biết anh có con. Năm ấy, cô còn sinh non, cả mẹ và con đều nguy hiểm. Cô tuyệt vọng mà nghĩ đến anh, chỉ không ngờ rằng, anh còn tuyệt vọng gấp trăm vạn lần, còn đau khổ gấp trăm vạn lần.

Minh à, em xin lỗi, em thật sự sai rồi. Sao em có thể nghi ngờ anh như thế? Sao có thể độc mồm mà hy vọng cả đời anh sẽ không được hạnh phúc cơ chứ? Sao em có thể sống mà không biết anh như thế nào như thế. Sao em có thể để anh thành nhân vật ác độc ruồng rẫy nữ chính, trong khi chính cô ta hay em đây mới là kẻ vô tâm, kẻ có tội cơ chứ? Anh là người yêu em nhất, là người quan tâm em nhất, là người sẵn sàng vì em mà làm tất cả, sao em có thể không tin anh như thế? Sao em có thể sống năm năm nay mà tự thỏa mãn mình rằng em đang sống tốt rồi hy vọng anh sẽ đau khổ hối hận chứ? Cả đời, cả đời này, em phải làm thế nào đây? Con phải làm thế nào đây?….

Rút từ trong túi một tấm hình đã cũ. Ở đó, là cô và anh ngày trước. Là nụ cười rạng rỡ của cô, là nụ cười hạnh phúc của anh. Là cô đang dựa vào vai anh, là anh đang ôm cả thế giới vào lòng. Sau tấm hình, một dòng chữ cẩn thận, tỉ mẩn, nắn nót: “Anh vẫn luôn dõi theo em, em đừng khóc nhé.”

Vội vàng quệt giọt nước mắt đang lăn nhanh, em không cho phép mình rơi lệ. Ai sẽ lau nước mắt cho em chứ? Phải rồi, mất anh rồi, cả cuộc đời này, em khóc lúc nào chẳng được….

Tác giả: Hạ Anh
Prev 1 2 3
- Chồng à, thay đồ mau đến gặp người yêu cũ đi anh!
- Khi tình yêu đến – Phần 2
- Khi tình yêu đến
- Cái tết của người chuyển giới
- Nhóc ngốc
Xtscript load: 0.000020s. Total load: 0.000158
Disneyland 1972 Love the old s