- xạo mày.. Cả trường ai cũng biết mà bày đặt bạn bè xã giao
- AI NÓI LÀ BẠN BÈ XÃ GIAO
Một giọng nói hêt sức quen thuộc phát lên từ phía sau, không chỉ tôi mà cả thằng Thành đều giật mình mà quay lại theo phản xạ… Là Bảo… Đang cầm một bó hồng đưa trước mặt tôi ( nói thiệt là lãng mạng vô cùng). Tôi quá bất ngờ, tim đập nhanh không thể tả nổi, còn thằng Thành thì há hốc mồm ngơ ngác chớp chớp mắt ngưỡng mộ và nó …chạy đi, tôi biết chắc là nó đi loan tin cho cái trường này mà nhưng tôi không quan tâm nữa. Anh kéo tôi vào thư viện, tôi chỉ biết đi theo thôi, chẳng lẽ người anh thích mà lớp trưởng nói…là tôi sao, mà ngộ tại sao hôm nay không thấy cô thư viện đâu cũng chẳng có bạn nào vào đọc sách. Cả hai ngồi xuống,
- Em bất ngờ lắm hã ?
-ới ới … Ở đâu có dụ kêu tôi bằng em vậy trời … Lớn tuổi hơn tôi sao..
- lúc trước không xưng hô như vậy, nhưng giờ muốn vậy đó được hông.
ờ thì được …( thật sự là ngượng miệng lắm mà biết sao bây giờ tôi đang hạnh phúc mà ha ha) mà làm gì bữa nay có bông hồng hoành tráng thế ? (tôi giả nai ka ka)
- Cũng hiểu rồi mà còn hỏi..
- hiểu gì ,.. Hổng hiểu gì hết!!!
- Em là người thích gì là phải có cho bằng được, cũng như cuốn mặt trăng xanh mà e đã lấy khỏi tay anh trong ngày đầu mình gặp nhau ở đây đó nhớ không…. Vây mà sao em thích anh mà không nói…thật sự thì … Anh cũng rất thích em…
- thiệt hôn..
- thiệt mà , làm bạn gái anh nha…. Trả lời liền, hông cho suy nghĩ đâu đó
- chời chời.. Ăn giang quá đi hông chịu đâu
- hông chịu cũng phải chịu he he
- hì hì… Được thôi.. Nhưng hông được giành kem của tôi… Ý của em nữa
- ai đâu mà giành ..cho hết luôn.
Và từ đó chúng tôi bên nhau rất vui vẻ,hạnh phúc. Tôi yêu anh rất nhiều và tôi cảm nhận được anh cũng vậy. Rồi thời gian trôi qua với biết bao kỉ niệm thật đẹp kết thúc lớp 12 cũng là lúc tôi bước chân vào đại học. Tôi chọn học sư phạm tiểu học ở Sài Gòn để thực hiện ước mơ làm giáo viên đào tạo thế hệ mầm non cho đất nước và tôi sẽ dạy dỗ con tôi thật giỏi. Còn anh, do gia đình làm kinh doanh lại nhiều việc bận rộn nên anh ở nhà phụ gia đình làm ông chủ,anh vốn là đứa cháu trai duy nhất của dòng họ nên không ai nỡ cho anh đi xa nhà. Hôm nay tôi và anh ở bên nhau để ngày mai tạm biệt anh tôi lên sài gòn đi học
- anh này, ráng đợi em nhé, bốn năm mau mà
- anh không chịu đâu, bốn năm lâu lắm…anh sẽ nhớ em lắm đó.
- nói vậy sao e nỡ đi…. Vì tương lai anh à..Mà lâu lâu em cũng về chứ có đi luôn đâu hihi
- lên đó e nhớ ăn cho mập mạp vào, cẩn thận không thôi trộm nó cướp đó..- bla bla và đêm đó chúng tôi nói chuyện rất lâu, khi về đến nhà tôi không thể chợp mắt…vì tôi lo sợ. Tôi sợ lắm khi phải xa anh, tôi quen cuộc sống luôn có anh bên cạnh rồi, lúc nào cũng cùng tôi vui chơi đi đây đó..vậy mà bắt đầu từ ngày mai tôi phải yêu xa. Có một chuyện dĩ nhiên rằng chúng tôi luôn tin tưởng nhau. Tôi không hề có ý niệm gì về việc a bỏ tôi, hoắc anh sẽ yêu người khác.. Không hề ! Bởi chúng tôi đã biết rõ tình cảm của mình đến mức nào, chúng tôi sẽ luôn luôn nhớ về nhau…..không một phút giây nào ngừng lại.
Hai năm rồi cũng trôi qua trong êm đẹp, tuy là xa nhau nhưng tôi cũng rất hạnh phúc. Ngày nào cũng vậy, lúc rãnh rỗi là tôi và anh trò chuyện, kể cho nhau nghe về cuộc sống của mình cứ y như rằng đang ở cạnh nhau..
Reng…reng…reng…
“- alo… Em nè hihi
- em đang làm gì đó
- em mới đi học về nè….mệt quá chừng
- lát mau ăn uống gì vào không thôi đói đó…mà e học nhanh nhanh đi…còn về làm đám cưới nữa chứ.!
- người ta quy định bốn năm mag làm sao mau bây giờ huhu…ráng đợi em hai năm nha rồi cưới liền luôn chịu hôn ?
-tức nhiên là chịu rồi, chỉ là mấy ngày gần đây nội anh yếu trong người nên nội với mấy cô bác hối anh cưới vợ cho sớm sinh con đẻ cháu cho nội vui
- ráng đợi em đi mà.. Chỉ được cưới em thôi đó.
- không cưới em thì anh biết cưới ai đây…hihi
Thật ra thì tôi cũng muốn cưới lắm ( nói thẳng là tôi đang muốn chồng đó mà) nhưng biết làm sao tôi còn phải thực hiện ước mơ tương lai của mình nữa.
Hai tháng sau..
- AI NÓI LÀ BẠN BÈ XÃ GIAO
Một giọng nói hêt sức quen thuộc phát lên từ phía sau, không chỉ tôi mà cả thằng Thành đều giật mình mà quay lại theo phản xạ… Là Bảo… Đang cầm một bó hồng đưa trước mặt tôi ( nói thiệt là lãng mạng vô cùng). Tôi quá bất ngờ, tim đập nhanh không thể tả nổi, còn thằng Thành thì há hốc mồm ngơ ngác chớp chớp mắt ngưỡng mộ và nó …chạy đi, tôi biết chắc là nó đi loan tin cho cái trường này mà nhưng tôi không quan tâm nữa. Anh kéo tôi vào thư viện, tôi chỉ biết đi theo thôi, chẳng lẽ người anh thích mà lớp trưởng nói…là tôi sao, mà ngộ tại sao hôm nay không thấy cô thư viện đâu cũng chẳng có bạn nào vào đọc sách. Cả hai ngồi xuống,
- Em bất ngờ lắm hã ?
-ới ới … Ở đâu có dụ kêu tôi bằng em vậy trời … Lớn tuổi hơn tôi sao..
- lúc trước không xưng hô như vậy, nhưng giờ muốn vậy đó được hông.
ờ thì được …( thật sự là ngượng miệng lắm mà biết sao bây giờ tôi đang hạnh phúc mà ha ha) mà làm gì bữa nay có bông hồng hoành tráng thế ? (tôi giả nai ka ka)
- Cũng hiểu rồi mà còn hỏi..
- hiểu gì ,.. Hổng hiểu gì hết!!!
- Em là người thích gì là phải có cho bằng được, cũng như cuốn mặt trăng xanh mà e đã lấy khỏi tay anh trong ngày đầu mình gặp nhau ở đây đó nhớ không…. Vây mà sao em thích anh mà không nói…thật sự thì … Anh cũng rất thích em…
- thiệt hôn..
- thiệt mà , làm bạn gái anh nha…. Trả lời liền, hông cho suy nghĩ đâu đó
- chời chời.. Ăn giang quá đi hông chịu đâu
- hông chịu cũng phải chịu he he
- hì hì… Được thôi.. Nhưng hông được giành kem của tôi… Ý của em nữa
- ai đâu mà giành ..cho hết luôn.
Và từ đó chúng tôi bên nhau rất vui vẻ,hạnh phúc. Tôi yêu anh rất nhiều và tôi cảm nhận được anh cũng vậy. Rồi thời gian trôi qua với biết bao kỉ niệm thật đẹp kết thúc lớp 12 cũng là lúc tôi bước chân vào đại học. Tôi chọn học sư phạm tiểu học ở Sài Gòn để thực hiện ước mơ làm giáo viên đào tạo thế hệ mầm non cho đất nước và tôi sẽ dạy dỗ con tôi thật giỏi. Còn anh, do gia đình làm kinh doanh lại nhiều việc bận rộn nên anh ở nhà phụ gia đình làm ông chủ,anh vốn là đứa cháu trai duy nhất của dòng họ nên không ai nỡ cho anh đi xa nhà. Hôm nay tôi và anh ở bên nhau để ngày mai tạm biệt anh tôi lên sài gòn đi học
- anh này, ráng đợi em nhé, bốn năm mau mà
- anh không chịu đâu, bốn năm lâu lắm…anh sẽ nhớ em lắm đó.
- nói vậy sao e nỡ đi…. Vì tương lai anh à..Mà lâu lâu em cũng về chứ có đi luôn đâu hihi
- lên đó e nhớ ăn cho mập mạp vào, cẩn thận không thôi trộm nó cướp đó..- bla bla và đêm đó chúng tôi nói chuyện rất lâu, khi về đến nhà tôi không thể chợp mắt…vì tôi lo sợ. Tôi sợ lắm khi phải xa anh, tôi quen cuộc sống luôn có anh bên cạnh rồi, lúc nào cũng cùng tôi vui chơi đi đây đó..vậy mà bắt đầu từ ngày mai tôi phải yêu xa. Có một chuyện dĩ nhiên rằng chúng tôi luôn tin tưởng nhau. Tôi không hề có ý niệm gì về việc a bỏ tôi, hoắc anh sẽ yêu người khác.. Không hề ! Bởi chúng tôi đã biết rõ tình cảm của mình đến mức nào, chúng tôi sẽ luôn luôn nhớ về nhau…..không một phút giây nào ngừng lại.
Hai năm rồi cũng trôi qua trong êm đẹp, tuy là xa nhau nhưng tôi cũng rất hạnh phúc. Ngày nào cũng vậy, lúc rãnh rỗi là tôi và anh trò chuyện, kể cho nhau nghe về cuộc sống của mình cứ y như rằng đang ở cạnh nhau..
Reng…reng…reng…
“- alo… Em nè hihi
- em đang làm gì đó
- em mới đi học về nè….mệt quá chừng
- lát mau ăn uống gì vào không thôi đói đó…mà e học nhanh nhanh đi…còn về làm đám cưới nữa chứ.!
- người ta quy định bốn năm mag làm sao mau bây giờ huhu…ráng đợi em hai năm nha rồi cưới liền luôn chịu hôn ?
-tức nhiên là chịu rồi, chỉ là mấy ngày gần đây nội anh yếu trong người nên nội với mấy cô bác hối anh cưới vợ cho sớm sinh con đẻ cháu cho nội vui
- ráng đợi em đi mà.. Chỉ được cưới em thôi đó.
- không cưới em thì anh biết cưới ai đây…hihi
Thật ra thì tôi cũng muốn cưới lắm ( nói thẳng là tôi đang muốn chồng đó mà) nhưng biết làm sao tôi còn phải thực hiện ước mơ tương lai của mình nữa.
Hai tháng sau..