- Tao không biết, đến cảm nhận của tao tao còn không nghĩ đến nữa là.
- Mày như thế là ích kỷ!
- Ừ, tao biết, nhưng Duy chưa chắc đã thích tao!
- Chính vì mày cứ hay tỏ cái thái độ dở dở ương ương như thế nên cậu ấy mới không dám thổ lộ gì hết. Nếu mày không biết trân trọng, sẽ chẳng có tên con trai nào ở bên cạnh mày đâu. Kể cả Duy!
Tôi chưa bao giờ có suy nghĩ Duy sẽ biến mất khỏi cuộc đời tôi một ngày nào đó. Tôi chỉ đơn giản nghĩ rằng nếu tôi cứ giữ cho mối quan hệ nó ở yên đó, chắc chắn cậu ấy sẽ luôn gắn thật chặt trong cuộc đời tôi.
Mãi không xa nhau.
Nhưng rồi cho tới khi tôi nhận ra được mình sống quá ích kỷ, tôi mới dám thừa nhận mình lợi dụng cậu ấy để vá víu tâm hồn. Lợi dụng cậu ấy để làm chỗ dựa mỗi khi mỏi mệt.
Một sự cô đơn ích kỷ.
Thực ra, Duy cũng rất cần tôi. Cậu ấy cũng cần tôi vá víu tâm hồn cho cậu ấy. Ai chẳng có những mảnh tâm hồn rách nát cần được người khác an ủi. Vậy mà tôi cứ một mực cho rằng, chỉ có mình là cần sự an ủi ấy từ người khác.
Tôi lao vào cái nơi mà tôi vẫn cho rằng là thế giới của sự công bằng, đấu tranh cho đến tận cùng sự hiếu thắng của tuổi trẻ đang vẫy vùng trong tôi. Tôi bắt đầu tìm hiểu được một vụ việc liên quan đến đường dây lừa đảo, buôn người lớn. Tuy nhiên mới chỉ có trong tay một vài chứng cứ ít ỏi, không đủ sức mạnh để làm bất cứ điều gì.
- Linh, vụ này không ổn, cậu không theo nổi đâu!
- Cậu yên tâm đi Duy, tớ chắc chắn sẽ làm được vụ này. Tớ không thể cứ mãi thế này, không thể mãi bị coi thường.
- Nhưng nguy hiểm lắm, cậu phải hiểu là thế giới này đâu đơn giản! Cậu đi tìm sự thật, ai bảo vệ cậu?
- Nếu sợ những cái đấy thì tớ đã không chọn con đường này. Yên tâm, tớ biết cách giải quyết mọi vấn đề, đừng lo!
Duy vẫn tiếp tục ngăn cản tôi, muốn tôi tránh xa khỏi thế giới mà cậu ấy cho rằng quá đỗi nguy hiểm. Thậm chí cậu ấy còn dùng đủ mọi cách kéo tôi ra khỏi sự mù quáng chỉ muốn ngay lập tức chứng tỏ bản thân. Hy vọng tôi sẽ suy nghĩ lại.
Chưa bao giờ tôi đặt niềm tin vào điều gì đến thế. Chưa bao giờ tôi có thể dành ra nhiều tâm huyết và thời gian của mình chỉ để tìm kiếm sự thật mà tôi thậm chí còn chẳng thể hình dung được. Gạt Duy ra khỏi những mối quan tâm, tôi đã từng hơn một lần nghĩ rằng cậu ấy thiếu dũng cảm, cậu ấy không đủ lòng tin, thứ mà những người trẻ chúng tôi cần có.
Tôi quen Kha trong hành trình của mình. Cậu ấy cũng giống tôi, còn trẻ và muốn trở thành những phóng viên theo định nghĩa hoa mỹ của chúng tôi lúc ấy.
Chúng tôi chia sẻ với nhau những thông tin vất vả lắm mới thu thập được. Trong hành trình tìm kiếm những nhân chứng và kể cả phải đối diện với kẻ tình nghi. Kha luôn tìm cách để bảo vệ tôi.
- Kha, tại sao cậu lại chọn con đường này?
- Đơn giản là muốn thôi. Còn trẻ mà, chỉ thích làm những gì mình muốn. Cậu?
- Để chứng tỏ bản thân!
Nói rồi cả hai đều cùng phá lên cười. Những cuộc đối thoại kiểu đó khiến hai con người tưởng chừng như xa lạ, bắt đầu lại gần hơn với nhau. Thật ra thì, chúng tôi đang sống trong quãng thời gian tuổi trẻ, chẳng biết trời cao đất dày, chẳng biết thế giới rộng hẹp hay lòng người nông sâu, thứ có được nhiều nhất là niềm tin nhưng lại dễ dàng đánh mất nó, và lại cô đơn.
Khi ấy, khi chỉ mới là những đứa trẻ, lúc thì ngông cuồng, ngạo nghễ, lúc lại tự ti, sợ hãi, muốn giấu mình thậm chí là chạy trốn. Ngày hôm qua có thể cười sảng khoái giữa trời đất, hôm sau có thể rơi lệ vì những tổn thương vụn vặt. Ngày hôm trước có thể ôm một mối ảo tưởng vĩ đại về thế giới, tự hão về năng lực của bản thân, nhưng ngày hôm sau có thể vì thua cuộc mà từ bỏ, vì thua cuộc mà tự tay chôn giấc mơ của chính mình hôm qua.
Thế giới chúng tôi sống chính là vậy, thế giới của một sự mâu thuẫn đến hoang đường, thế giới của sự phủ định từng giây, thậm chí từng tích tắc. Mỗi cái nhích kim đồng hồ có thể khiến người ta thảng thốt. Ấy vậy mà chúng tôi, cậy tuổi trẻ, nên cứ thích rông dài, lãng phí.
Chúng tôi vô tình đã lãng phí luôn cả thời gian thanh xuân của những người bên cạnh mình.
Tôi và Kha vạch kế hoạch đột nhập vào nơi nguy hiểm nhất – nơi nhốt những đứa trẻ mà bọn trùm đã lừa đảo hoặc buôn bán, để làm bằng chứng viết bài và giao nộp cơ quan công an.
Tuy nhiên, chúng tôi không lường trước được hết những khả năng có thể xảy ra. Một toán người lạ mặt đuổi theo bắt bằng được chúng tôi khi tôi bị phát hiện và tìm cách chạy trốn. Khó khăn lắm Kha mới tìm cách cắt đuôi được lũ người đáng sợ ấy. Một bên vai cậu ấy bị đập một nhát đau điếng trong lúc giằng co, còn đôi chân tôi tèm lem máu vì chạy bộ trên đường đá sỏi nhọn hoắt. Cảm giác thoát chết trong gang tấc nó là một điều gì đó rất khó để diễn tả. Chỉ biết rằng những ai đã từng ngông cuồng sẽ không dám ngông cuồng nữa, những ai từng nghĩ mạng sống chẳng có giá trị sẽ biết trân trọng hơn.
- Mày như thế là ích kỷ!
- Ừ, tao biết, nhưng Duy chưa chắc đã thích tao!
- Chính vì mày cứ hay tỏ cái thái độ dở dở ương ương như thế nên cậu ấy mới không dám thổ lộ gì hết. Nếu mày không biết trân trọng, sẽ chẳng có tên con trai nào ở bên cạnh mày đâu. Kể cả Duy!
Tôi chưa bao giờ có suy nghĩ Duy sẽ biến mất khỏi cuộc đời tôi một ngày nào đó. Tôi chỉ đơn giản nghĩ rằng nếu tôi cứ giữ cho mối quan hệ nó ở yên đó, chắc chắn cậu ấy sẽ luôn gắn thật chặt trong cuộc đời tôi.
Mãi không xa nhau.
Nhưng rồi cho tới khi tôi nhận ra được mình sống quá ích kỷ, tôi mới dám thừa nhận mình lợi dụng cậu ấy để vá víu tâm hồn. Lợi dụng cậu ấy để làm chỗ dựa mỗi khi mỏi mệt.
Một sự cô đơn ích kỷ.
Thực ra, Duy cũng rất cần tôi. Cậu ấy cũng cần tôi vá víu tâm hồn cho cậu ấy. Ai chẳng có những mảnh tâm hồn rách nát cần được người khác an ủi. Vậy mà tôi cứ một mực cho rằng, chỉ có mình là cần sự an ủi ấy từ người khác.
Tôi lao vào cái nơi mà tôi vẫn cho rằng là thế giới của sự công bằng, đấu tranh cho đến tận cùng sự hiếu thắng của tuổi trẻ đang vẫy vùng trong tôi. Tôi bắt đầu tìm hiểu được một vụ việc liên quan đến đường dây lừa đảo, buôn người lớn. Tuy nhiên mới chỉ có trong tay một vài chứng cứ ít ỏi, không đủ sức mạnh để làm bất cứ điều gì.
- Linh, vụ này không ổn, cậu không theo nổi đâu!
- Cậu yên tâm đi Duy, tớ chắc chắn sẽ làm được vụ này. Tớ không thể cứ mãi thế này, không thể mãi bị coi thường.
- Nhưng nguy hiểm lắm, cậu phải hiểu là thế giới này đâu đơn giản! Cậu đi tìm sự thật, ai bảo vệ cậu?
- Nếu sợ những cái đấy thì tớ đã không chọn con đường này. Yên tâm, tớ biết cách giải quyết mọi vấn đề, đừng lo!
Duy vẫn tiếp tục ngăn cản tôi, muốn tôi tránh xa khỏi thế giới mà cậu ấy cho rằng quá đỗi nguy hiểm. Thậm chí cậu ấy còn dùng đủ mọi cách kéo tôi ra khỏi sự mù quáng chỉ muốn ngay lập tức chứng tỏ bản thân. Hy vọng tôi sẽ suy nghĩ lại.
Chưa bao giờ tôi đặt niềm tin vào điều gì đến thế. Chưa bao giờ tôi có thể dành ra nhiều tâm huyết và thời gian của mình chỉ để tìm kiếm sự thật mà tôi thậm chí còn chẳng thể hình dung được. Gạt Duy ra khỏi những mối quan tâm, tôi đã từng hơn một lần nghĩ rằng cậu ấy thiếu dũng cảm, cậu ấy không đủ lòng tin, thứ mà những người trẻ chúng tôi cần có.
Tôi quen Kha trong hành trình của mình. Cậu ấy cũng giống tôi, còn trẻ và muốn trở thành những phóng viên theo định nghĩa hoa mỹ của chúng tôi lúc ấy.
Chúng tôi chia sẻ với nhau những thông tin vất vả lắm mới thu thập được. Trong hành trình tìm kiếm những nhân chứng và kể cả phải đối diện với kẻ tình nghi. Kha luôn tìm cách để bảo vệ tôi.
- Kha, tại sao cậu lại chọn con đường này?
- Đơn giản là muốn thôi. Còn trẻ mà, chỉ thích làm những gì mình muốn. Cậu?
- Để chứng tỏ bản thân!
Nói rồi cả hai đều cùng phá lên cười. Những cuộc đối thoại kiểu đó khiến hai con người tưởng chừng như xa lạ, bắt đầu lại gần hơn với nhau. Thật ra thì, chúng tôi đang sống trong quãng thời gian tuổi trẻ, chẳng biết trời cao đất dày, chẳng biết thế giới rộng hẹp hay lòng người nông sâu, thứ có được nhiều nhất là niềm tin nhưng lại dễ dàng đánh mất nó, và lại cô đơn.
Khi ấy, khi chỉ mới là những đứa trẻ, lúc thì ngông cuồng, ngạo nghễ, lúc lại tự ti, sợ hãi, muốn giấu mình thậm chí là chạy trốn. Ngày hôm qua có thể cười sảng khoái giữa trời đất, hôm sau có thể rơi lệ vì những tổn thương vụn vặt. Ngày hôm trước có thể ôm một mối ảo tưởng vĩ đại về thế giới, tự hão về năng lực của bản thân, nhưng ngày hôm sau có thể vì thua cuộc mà từ bỏ, vì thua cuộc mà tự tay chôn giấc mơ của chính mình hôm qua.
Thế giới chúng tôi sống chính là vậy, thế giới của một sự mâu thuẫn đến hoang đường, thế giới của sự phủ định từng giây, thậm chí từng tích tắc. Mỗi cái nhích kim đồng hồ có thể khiến người ta thảng thốt. Ấy vậy mà chúng tôi, cậy tuổi trẻ, nên cứ thích rông dài, lãng phí.
Chúng tôi vô tình đã lãng phí luôn cả thời gian thanh xuân của những người bên cạnh mình.
Tôi và Kha vạch kế hoạch đột nhập vào nơi nguy hiểm nhất – nơi nhốt những đứa trẻ mà bọn trùm đã lừa đảo hoặc buôn bán, để làm bằng chứng viết bài và giao nộp cơ quan công an.
Tuy nhiên, chúng tôi không lường trước được hết những khả năng có thể xảy ra. Một toán người lạ mặt đuổi theo bắt bằng được chúng tôi khi tôi bị phát hiện và tìm cách chạy trốn. Khó khăn lắm Kha mới tìm cách cắt đuôi được lũ người đáng sợ ấy. Một bên vai cậu ấy bị đập một nhát đau điếng trong lúc giằng co, còn đôi chân tôi tèm lem máu vì chạy bộ trên đường đá sỏi nhọn hoắt. Cảm giác thoát chết trong gang tấc nó là một điều gì đó rất khó để diễn tả. Chỉ biết rằng những ai đã từng ngông cuồng sẽ không dám ngông cuồng nữa, những ai từng nghĩ mạng sống chẳng có giá trị sẽ biết trân trọng hơn.