Chi như lặn mất khỏi cuộc đời nó. Nó cũng chẳng còn tâm trí đâu mà để ý tới việc đó. Nó đi xem Tùng tập luyện, nó cùng Tùng đi xem phim và làm những việc mà các cặp gà bông khác thường làm. Hai đứa cư như hình với bóng chẳng lúc nào rời. Xa nhau tí thì lại nhắn tin, điện thoại, dường như cuộc sống chẳng thể thiếu nhau. Nó thực sự hạnh phúc với tình yêu của mình.
Cũng như như những đôi mới yêu nhau khác hai đứa hứa hẹn với nhau đủ điều, vẽ ra viễn cảnh đẹp thật đẹp. Tùng còn nói với nó khi nào tròn một tháng hai đứa yêu nhau, Tùng sẽ dành trọn một ngày bên nó, sẽ khiến nó bất ngờ. Nó cười, mong lắm ngày đó.
Nhưng thời gian hạnh phúc đó chỉ kéo dài trong vòng một tuần. Thời gian sau cả hai chẳng còn đi cùng nhau, chỉ gặp nhau trên lớp. Sắp thi đấu nên Tùng bận rộn tập luyện. Mấy lần nó ngỏ ý muốn đi xem Tùng tập luyện, hắn đều gạt đi:
-Thôi, cậu đi làm tớ mất tập trung trong lúc tập lắm. Bao giờ thi đấu thì đi cổ vũ cho tớ.
Nó bí xị nhưng cũng chẳng làm gì được. Hai đứa chẳng cãi nhau nhưng nó cảm nhận được khoảng cách vô hình kéo chúng nó ra xa nhau. Lúc trước nó vẫn đi xem hắn tập luyện cơ mà, sao thế nhỉ?
Hai tuần sau…
Nay là chủ nhật cũng là tròn một tháng nó và hắn chính thức hẹn hò. Sáng sớm nó đã tự tay làm một chiếc bánh rồi mặc chiếc váy thật đẹp đi tới công viên trước nhà. Nó muốn dành cho hắn sự bất ngờ.
-Cậu đang làm gì đấy tới công viên trước nhà tớ được không?
-Tớ đang chuẩn bị đi tập bóng rồi.
-Cậu đá xong rồi tới cũng được, tớ chờ được mà.
-Đá xong cả đội còn đi chơi nữa cơ, thôi nhé tớ đang bận.
Tắt điện thoại, nó buồn. Cảm giác hụt hẫng trào lên. Nó ném mạnh chiếc bánh vào thùng rác cạnh đó như trút hết sự bực tức. “Phải rồi cậu ấy là thành viên của đội bóng mình sao quan trọng bằng đội bóng của cậu ấy chứ”. Ý nghĩ ấy cứ xâm chiếm nó khiến lòng tự trọng của nó bị tổn thương. Từ ngày chính thức là một cặp chỉ có tuần đầu tiên chúng nó vui vẻ còn sau đó ngoài thời gian gặp nhau trên lớp hắn dành hết thời gian cho bóng.
Nó cũng hiểu vì phải chuẩn bị cho giải đấu sắp tới nên Tùng và các bạn phải tập trung luyện tập. Nhưng trước kia có thế đâu. Lúc còn làm bạn Tùng vẫn dẫn nó đi xem hắn tập bình thường, vẫn hay đi học cùng nó, hai đứa nói chuyện rất vui vẻ. Còn bây giờ thì sao? Dường như Tùngcố tình tránh mặt nó? Không cho nó đi xem tập luyện, không còn những tin nhắn tám chuyện với nhau, gặp nhau cũng không còn nói chuyện tự nhiên như lúc trước. Rốt cục là có chuyện gì? Tại sao lại thay đổi nhanh như thế?
Nó đã suy nghĩ rất rất nhiều, lần trước hắn nói kỉ niệm một tháng yêu nhau sẽ có bất ngờ cho nó nhưng khi nó gọi thì Tùng lại đi đá bóng. Có lẽ Tùng đã quên thật rồi. Tùng đã giúp nó vẽ ra một viễn cảnh thật đẹp nhưng rồi lại tự tay đẩy nó xuống hố sâu mà không tài nào nó lên được. Ngồi trong công viên một lúc lâu nó mới đi về. Từng bước chân chưa bao giờ nặng nề đến thế. Về tới nhà lúc nào không hay. Căn nhà im lìm, nay là cuối tuần nên bố mẹ nó về quê thăm ông bà. Như vậy cũng tốt ít nhất sẽ không ai thấy cái vẻ mặt đưa đám của nó lúc này, nó có thể thoải mái gào thét.
17 tuổi nó chính thức biết thế nào là đau khổ của tình yêu. Mà cũng chẳng phải là yêu mà chỉ là thích thôi nhưng nó vẫn cảm thấy hụt hẫng kinh khủng. Lao vào xem một bộ phim hài để giải sầu mà nước mắt rơi. Trên màn hình tivi, diễn viên cứ diễn còn nó thì cứ khóc. Lần đầu tiên nó xem phim hài mà lại ngồi khóc nức nở như thế này. Khóc mãi rồi nó thiếp đi lúc nào không hay. Tỉnh dậy đã bảy giờ tối, nhìn vào điện thoại vẫn im lìm. Lòng tự trọng của nó bị tổn thương, bóng tối bao trùm càng khiến nó buồn hơn bao giờ hết.
Lấy hết sĩ diện còn lại nó nhắn cho hắn một tin: “cho cậu một tuần suy nghĩ về tất cả”. Nước mặt lại lăn dài trên gương mặt bầu bĩnh của nó.
***
12 giờ đêm.
Thế là hết một tuần.
Tuần qua hai đứa gặp nhau trên lớp cũng chỉ chào hỏi nhau như những người bạn bình thường. Nó cũng chẳng còn buồn nhiều nữa, chỉ thấy hơi hụt hẫng.
Chuông điện thoại báo tin nhắn, chẳng biết ai lại nhắn lúc khuya thế này.
-Xin lỗi cậu, Hải Lam. Thời gian qua tớ tránh mặt cậu, chắc cậu buồn lắm. Bên cậu tớ rất vui, thật đấy. Nhưng hình như chúng mình là bạn hợp hơn thì phải, khi bên cậu với danh nghĩa người yêu tớ thấy mình như mặc một chiếc áo quá khổ vậy. Tớ xin lỗi vì đã nhầm tưởng tình cảm với cậu. Mình làm lại từ đầu được không, như ngày chúng mình mới quen nhau ấy.
-Hi, ừ. Tớ cũng vậy. Xin lỗi cậu, xin lỗi bản thân và xin lỗi tình bạn của chúng mình. Mình vẫn làm bạn tốt của nhau nhé. Và cậu sẽ vẫn giành chỗ ngồi với tớ đúng không?
-Hehe, tất nhiên rồi.
Thì ra cảm giác chia tay là như thế này. Nó cứ tưởng mình sẽ khóc thật to như những diễn viên trong phim khi thất tình cơ nhưng sao nó lại thoải mái đến lạ. Trả tình cảm về đúng chỗ rồi, nó sẽ lại độc thân, nhưng đổi lại nó sẽ có một người bạn thực sự quan tâm nó như trước, là Tùng.
Cũng như như những đôi mới yêu nhau khác hai đứa hứa hẹn với nhau đủ điều, vẽ ra viễn cảnh đẹp thật đẹp. Tùng còn nói với nó khi nào tròn một tháng hai đứa yêu nhau, Tùng sẽ dành trọn một ngày bên nó, sẽ khiến nó bất ngờ. Nó cười, mong lắm ngày đó.
Nhưng thời gian hạnh phúc đó chỉ kéo dài trong vòng một tuần. Thời gian sau cả hai chẳng còn đi cùng nhau, chỉ gặp nhau trên lớp. Sắp thi đấu nên Tùng bận rộn tập luyện. Mấy lần nó ngỏ ý muốn đi xem Tùng tập luyện, hắn đều gạt đi:
-Thôi, cậu đi làm tớ mất tập trung trong lúc tập lắm. Bao giờ thi đấu thì đi cổ vũ cho tớ.
Nó bí xị nhưng cũng chẳng làm gì được. Hai đứa chẳng cãi nhau nhưng nó cảm nhận được khoảng cách vô hình kéo chúng nó ra xa nhau. Lúc trước nó vẫn đi xem hắn tập luyện cơ mà, sao thế nhỉ?
Hai tuần sau…
Nay là chủ nhật cũng là tròn một tháng nó và hắn chính thức hẹn hò. Sáng sớm nó đã tự tay làm một chiếc bánh rồi mặc chiếc váy thật đẹp đi tới công viên trước nhà. Nó muốn dành cho hắn sự bất ngờ.
-Cậu đang làm gì đấy tới công viên trước nhà tớ được không?
-Tớ đang chuẩn bị đi tập bóng rồi.
-Cậu đá xong rồi tới cũng được, tớ chờ được mà.
-Đá xong cả đội còn đi chơi nữa cơ, thôi nhé tớ đang bận.
Tắt điện thoại, nó buồn. Cảm giác hụt hẫng trào lên. Nó ném mạnh chiếc bánh vào thùng rác cạnh đó như trút hết sự bực tức. “Phải rồi cậu ấy là thành viên của đội bóng mình sao quan trọng bằng đội bóng của cậu ấy chứ”. Ý nghĩ ấy cứ xâm chiếm nó khiến lòng tự trọng của nó bị tổn thương. Từ ngày chính thức là một cặp chỉ có tuần đầu tiên chúng nó vui vẻ còn sau đó ngoài thời gian gặp nhau trên lớp hắn dành hết thời gian cho bóng.
Nó cũng hiểu vì phải chuẩn bị cho giải đấu sắp tới nên Tùng và các bạn phải tập trung luyện tập. Nhưng trước kia có thế đâu. Lúc còn làm bạn Tùng vẫn dẫn nó đi xem hắn tập bình thường, vẫn hay đi học cùng nó, hai đứa nói chuyện rất vui vẻ. Còn bây giờ thì sao? Dường như Tùngcố tình tránh mặt nó? Không cho nó đi xem tập luyện, không còn những tin nhắn tám chuyện với nhau, gặp nhau cũng không còn nói chuyện tự nhiên như lúc trước. Rốt cục là có chuyện gì? Tại sao lại thay đổi nhanh như thế?
Nó đã suy nghĩ rất rất nhiều, lần trước hắn nói kỉ niệm một tháng yêu nhau sẽ có bất ngờ cho nó nhưng khi nó gọi thì Tùng lại đi đá bóng. Có lẽ Tùng đã quên thật rồi. Tùng đã giúp nó vẽ ra một viễn cảnh thật đẹp nhưng rồi lại tự tay đẩy nó xuống hố sâu mà không tài nào nó lên được. Ngồi trong công viên một lúc lâu nó mới đi về. Từng bước chân chưa bao giờ nặng nề đến thế. Về tới nhà lúc nào không hay. Căn nhà im lìm, nay là cuối tuần nên bố mẹ nó về quê thăm ông bà. Như vậy cũng tốt ít nhất sẽ không ai thấy cái vẻ mặt đưa đám của nó lúc này, nó có thể thoải mái gào thét.
17 tuổi nó chính thức biết thế nào là đau khổ của tình yêu. Mà cũng chẳng phải là yêu mà chỉ là thích thôi nhưng nó vẫn cảm thấy hụt hẫng kinh khủng. Lao vào xem một bộ phim hài để giải sầu mà nước mắt rơi. Trên màn hình tivi, diễn viên cứ diễn còn nó thì cứ khóc. Lần đầu tiên nó xem phim hài mà lại ngồi khóc nức nở như thế này. Khóc mãi rồi nó thiếp đi lúc nào không hay. Tỉnh dậy đã bảy giờ tối, nhìn vào điện thoại vẫn im lìm. Lòng tự trọng của nó bị tổn thương, bóng tối bao trùm càng khiến nó buồn hơn bao giờ hết.
Lấy hết sĩ diện còn lại nó nhắn cho hắn một tin: “cho cậu một tuần suy nghĩ về tất cả”. Nước mặt lại lăn dài trên gương mặt bầu bĩnh của nó.
***
12 giờ đêm.
Thế là hết một tuần.
Tuần qua hai đứa gặp nhau trên lớp cũng chỉ chào hỏi nhau như những người bạn bình thường. Nó cũng chẳng còn buồn nhiều nữa, chỉ thấy hơi hụt hẫng.
Chuông điện thoại báo tin nhắn, chẳng biết ai lại nhắn lúc khuya thế này.
-Xin lỗi cậu, Hải Lam. Thời gian qua tớ tránh mặt cậu, chắc cậu buồn lắm. Bên cậu tớ rất vui, thật đấy. Nhưng hình như chúng mình là bạn hợp hơn thì phải, khi bên cậu với danh nghĩa người yêu tớ thấy mình như mặc một chiếc áo quá khổ vậy. Tớ xin lỗi vì đã nhầm tưởng tình cảm với cậu. Mình làm lại từ đầu được không, như ngày chúng mình mới quen nhau ấy.
-Hi, ừ. Tớ cũng vậy. Xin lỗi cậu, xin lỗi bản thân và xin lỗi tình bạn của chúng mình. Mình vẫn làm bạn tốt của nhau nhé. Và cậu sẽ vẫn giành chỗ ngồi với tớ đúng không?
-Hehe, tất nhiên rồi.
Thì ra cảm giác chia tay là như thế này. Nó cứ tưởng mình sẽ khóc thật to như những diễn viên trong phim khi thất tình cơ nhưng sao nó lại thoải mái đến lạ. Trả tình cảm về đúng chỗ rồi, nó sẽ lại độc thân, nhưng đổi lại nó sẽ có một người bạn thực sự quan tâm nó như trước, là Tùng.