Old school Easter eggs.

Chỉ còn tiếng mưa rơi


- Chuyên mục: Truyện ngắn
- Lượt xem: 125
- Tình trạng: Hoàn thành
Cuộc sống này, rất dễ để bắt đầu một điều gì đó, nhưng quá khó để kết thúc cho những điều cần thiết, để đến khi chấm dứt được rồi, thì lại thấy lòng buồn vô hạn mãi không nguôi….
Nghỉ việc. Thất nghiệp. Có thể nói đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trên đời của tôi. Đơn giản vì tôi sẽ không phải dậy sớm lúc 6 giờ để trang điểm cho thật đẹp, ăn mặc tung tẩy rồi đến cơ quan ngồi sửa lỗi bài viết cho tới 8 giờ tối, hay có lúc phải lặn lội tìm ý tưởng cho tới 2-3 giờ sáng rồi đưa lại cho sếp dù trong lòng biết rõ những ý tưởng này sẽ không được mua. Làm quảng cáo mà, cái đầu lúc nào cũng phải suy nghĩ. Thế nhưng, lí do lí trấu là vậy, còn có một lí do sâu bên trong hơn nữa, là bởi vì… tôi không thể đối diện với An được nữa.

Đôi khi, hạnh phúc cũng giống như những sợi mưa, gần ngay trước mặt nhưng chẳng thể nào với tay chạm tới…

Chiều thứ bảy, tại Xcafe.

Tôi lặng lẽ nhìn mưa tung bay trắng xóa ngoài cửa sổ, bất giác lấy tay hí hoáy nghịch ngợm viết vài dòng trên ô cửa kính. Tiếng nhạc guitar hòa tan vào màn mưa khiến tôi bỗng cảm thấy trống rỗng vô hạn mà không rõ lí do. Tôi nhìn cảnh sắc xung quanh, cách đây 4 năm, vào lúc tôi 18 tuổi, lần đầu tiên đặt chân đến Xcafe này, tôi đã biết tôi thuộc về nơi này. Với bất kì ai quen thân với tôi, tôi đều dẫn họ tới đây. Chẳng vì thức uống hay thức ăn ngon, chẳng vì không gian đẹp hay giá rẻ, chỉ vì tôi cứ thích ngồi lì ở đây, vậy thôi. Tôi thích nhìn những chiếc đồng hồ bản to treo khắp quán. Tôi thích nhìn thời gian trôi chậm lại, để tôi còn kịp biết mình đang sống và kịp tận hưởng. Có một thời gian tôi cứ nghĩ mình sẽ “đóng đô” ở  Xcafe hoài, và tôi cũng chẳng muốn về nhà, đi học hay đến nơi làm việc. Ấy vậy mà, tôi đã không đến đây được 3 năm rồi. Cuộc sống này, đúng là chẳng ai đoán trước được chuyện gì. Bất giác anh nhìn tôi, mỉm cười:

-          Em vẫn “tự kỉ” như ngày xưa, nhỉ?

-          “Tự kỉ” như vậy mà vẫn có người đòi đi café chung đấy, ghê chưa?

Anh bật cười trước câu pha trò của tôi, dù tôi biết chúng nhạt như nước ốc. Tôi nhìn anh, anh vẫn vậy, vẫn nụ cười đẹp lạnh lẽo nhưng lại sở hữu vẻ thân thuộc khiến bao cô gái nao lòng, chỉ có điều, anh sở hữu thêm vài cọng tóc bạc xen lẫn, mà người ta hay gọi là “tóc muối tiêu” mà thôi. Anh nhăn mặt:

-          Em làm gì nhìn anh ghê thế? Chắc là do anh… đẹp trai quá phải không?

-          Anh nhìn lại mình đi! Tôi bĩu môi. Em không có… mê trai đến như thế đâu, em chỉ thích… “cái đẹp” thôi.

-          Em với An dạo này sao rồi?

Câu nói của Quân khiến tôi đang uống ngụm nước Mojito bất giác ho sặc sụa. Từ vị trí ngồi đối diện, anh chuyển sang chạy đến ngồi cạnh tôi, vỗ về tôi khỏi cơn sặc bất ngờ ấy. Anh lúc nào cũng vậy, luôn chu đáo nhiệt tình như thế, nên đã có lúc tôi từng “say nắng” anh, nhưng tôi chẳng hề nói ra. Chỉ biết âm thầm van xin anh rằng, anh đừng đối tốt với tôi như thế này nữa, bởi điều đó khiến tôi thật sự khó xử…

Tôi biết Quân trong một tối đêm mưa lạnh, khi tôi và An đi pub và ngồi chung bàn với anh vì xung quanh đã quá đông. An và tôi 21 tuổi, còn Quân 25 tuổi. Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, anh đã gây ấn tượng trong mắt tôi bởi vẻ chín chắn, đường hoàng và nhiều tâm sự. Cả ba chúng tôi đều trò chuyện với nhau rất vui, bởi đơn giản vì cả ba đều làm chung ngành quảng cáo và có những chuyện chỉ những người trong ngành mới có thể san sẻ với nhau được.

Thời gian sau đó, tôi và Quân gặp nhau nhiều hơn. Càng nói chuyện với anh, tôi lại càng cảm thấy chúng tôi “hợp cạ” với nhau lạ. Anh là trưởng phòng dự án ở một công ty quảng cáo lớn nên dĩ nhiên, kiến thức của anh rất nhiều và có thể bảo ban chỉ dạy cho tôi cả ngày mà tôi không cảm thấy chán. Anh lại sở hữu vẻ đẹp nam tính, nhưng lại rất nhẹ nhàng với phụ nữ. Cái sự “chất lừ” ấy tôi nghĩ sẽ khiến bất kì cô gái nào cũng phải “say” anh như điếu đổ, nhưng ngoại trừ tôi. Đơn giản vì, tôi đã có người yêu – là An. Và anh, suy cho cùng cũng chỉ là một người anh trai hơn tôi 4 tuổi, không hơn không kém, anh cũng luôn luôn vun đắp tình yêu của hai chúng tôi – giữa tôi và An. Anh tư vấn tôi cách chọn quà Noel cho An, rồi anh còn giúp An thực hiện những “màn kịch” xin lỗi khi tôi giận dữ An một điều gì đó. Những chuyện ấy, tôi đều biết hết, tôi cảm kích anh thì nhiều, mà chẳng biết phải báo ơn anh thế nào cho phải…

Một thời gian sau, An đi Mỹ. An chớp cơ hội được làm việc tại một công ty quảng cáo mà An đã từng mơ ước từ khi mới vào ngành. Tôi hiểu những gì An mong muốn, những tham vọng ngùn ngụt lửa nhiệt huyết chứa trong anh. Và tôi chỉ biết ủng hộ anh, thế thôi. Chỉ có điều, ngày tôi tiễn An ra sân bay chính là ngày sinh nhật tôi, nhưng An đã quên mất đi từ lúc nào rồi không hay. Tôi không giận An, vì thế thì trẻ con quá, và tôi nghĩ, đôi khi An cũng không quan tâm vấn đề này cho lắm. Suy cho cùng, có những lúc tình yêu không phải là tất cả, mà thành công và địa vị đôi khi còn khiến con người ta cảm thấy thỏa mãn hơn nhiều…

1 2 3 Next
- Chồng à, thay đồ mau đến gặp người yêu cũ đi anh!
- Khi tình yêu đến – Phần 2
- Khi tình yêu đến
- Cái tết của người chuyển giới
- Nhóc ngốc
Xtscript load: 0.000010s. Total load: 0.000181