Vào những giờ giải lao, cậu ấy thường đến lớp tôi chơi với bọn con trai. Có lẽ đây là phương tiện duy nhất để tôi có thể nhìn thấy cậy ấy! Không chị có vậy, cậu ấy còn rất hay trêu trọc bọn con gái lớp tôi, nhất là mấy đứa xinh xắn một chút. Mỗi lần như vậy, tôi lại cảm thấy rất khó chịu, nhưng… có thể làm gì ngoài việc quay mặt đi! Tôi vẫn còn nhớ như in một chuyện… Ngày nọ, không biết cậu ấy kiếm ở đâu ra một con sâu rất to và béo, nhìn trông rất… đáng sợ, rồi cậu ấy đem đến dọa bọn con gái lớp tôi. Lúc đó, tôi cùng mấy đứa con gái ngồi quanh một cái bàn và tán ngẫu. Khi cậu ấy đem con sâu lại gần thì lũ con gái hét ầm lên, còn riêng tôi, tôi chẳng hiểu gì cả vì… tôi ngồi quay lưng lại với cậu ấy. Đến khi cậu ấy thả con sâu đó lên mặt bàn cũng như ngay trước mặt tôi thì bọn con gái đã chạy biến, không còn một đứa nào. Còn tôi lúc đó, tôi vẫn ú ớ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cúi xuống nhìn vật thể lạ trước mắt… ồ, thì ra là một con sâu… bởi vì, lúc đó tôi không có đeo kính. Nhưng khi biết nó là gì, tôi vẫn ngồi im chỗ đó, tôi đang đợi… vì tôi biết cậu ấy sẽ lại gần chỗ tôi để lấy lại con sâu. Và có lẽ, đó là lần đầu tiên, tôi và cậu ấy… có thể gần nhau như vậy, nhưng thật tiếc, tôi đã không quay đầu lại để nhìn khuôn măt đó kĩ hơn… Kể từ hôm đó, tôi không còn thấy cậu ấy đến lớp tôi nữa, cũng ít chạm mặt ở bên ngoài. Ngày nào tôi cũng đứng trước cửa lớp cậu ấy để đợi đứa bạn thân của tôi thì những ngày gần đó, cậu ấy thường nghỉ học không phép. Lòng tôi nổi lên sự lo lắng! Hỏi bạn tôi thì nó nói rằng cậu ấy trốn học để đi chơi, tôi mới có thể thở phào một cái nhẹ nhõm. Nhưng chính những ngày không gặp mặt đó, tôi mới bất giác phát hiện ra, tình cảm tôi dành cho ngườ đó ngày càng nhiều thêm, chỉ sợ rằng… không thể nào vứt bỏ nó được…
Tôi đã từng nói tình cảm này với một người bạn, nhưng nó nói rằng: ”Cậu đừng có yêu thằng đấy, nó hư lắm!”, tôi chỉ biết cười khổ một tiếng, tại sao tôi lại không biết chứ… tôi còn biết rõ là đằng khác. Cuộc sống ăn chơi xa xỉ của cậu ấy, làm sao tôi không biết chứ! Những lúc tôi nhớ về cậu ấy thì cậu ấy đang ở đâu chứ? Có lẽ là một địa điểm ăn chơi xa hoa nào đó cùng với những đứa bạn hư hỏng, nhưng… cũng có thể là một nơi cô đơn, trống vắng. Nếu tôi biết tại sao tôi lại thích cậu ấy nhiều đến như vậy thì bây giờ đã không phải khổ sở thế này! Nhưng khi tôi nói với một đứa bạn khác, thì nó lại ủng hộ tôi viết thư tình giấu mặt cho cậu ấy. Tôi cũng muốn lắm chứ, nhưng tôi không có đủ can đảm, không… sự thật là tôi sợ, rất sợ sự từ chốt từ con người đó. Chính sự do dự, lưỡng lự đó của tôi mà càng làm mất nhiều thời gian… Và rồi, đến một ngày, một cái tin như sét đánh ngang tai đã ập đến với tôi, đó là… cậu ấy… đã bỏ học. Tôi vẫn còn nhớ như in cái câu nói của thằng bạn: “Cái thằng bất cần đời ấy thì còn học hành cái gì nữa”. Tôi không có một chút nào bất ngờ hay ngạc nhiên cả, chỉ là… sao nó lại đến nhanh như vậy chứ? Thì ra, cảm giác đau đớn lại chân thật đến thế… Chưa bao giờ, tôi mất kiểm soát với cảm xúc của chính mình như lúc đó, nước mắt cứ vô thức mà rơi… Tôi chỉ có thể ngửa đầu lên để nó chảy ngược vào trong. Tôi sẽ mãi không thể nào quên cái cảm giác đó: đau buồn có… hối tiếc lại càng nhiều hơn. Nếu tôi có thể nói câu: “Tớ thích cậu!” trước cái ngày hôm đó thì kết cục bây giờ có thể đổi khác được không? Tôi tự trách mình tại sao lại nhát gan như vậy, để bây giờ hối tiếc vì đã đánh mất đi cơ hội vô giá duy nhất rồi! Tôi chưa bao giờ và cũng không có quyền mà trách móc cậu ấy vì tôi đã che giấu tất cả… từ đầu đến cuối, cậu ấy đâu có biết đến cái tình cảm đơn phương vô nghĩa này của tôi. Chỉ sợ rằng, ngay cả cái tên của tôi là gì, cậu ấy cũng chẳng nhớ nổi đâu, cho dù có nhớ thì cũng sẽ quên đi nhanh chóng mà thôi!
Sau ngày hôm đó, tôi như người mất hồn, lúc nào cũng nghĩ về người đó. Thì ra, tình cảm tửng chừng như nhỏ bé này lại lớn đến mức chính tôi cũng không thể tưởng tượng được. Khi đó, tôi cảm giác mình sắp hóa điên, nhìn bất kì người con trai nào, tôi cũng cố gắng kiếm tìm một chút bóng hình của cậu ấy_ hình ảnh ngày ngày luôn hiện hữu trong tâm trí tôi. Một ngày kia, khi tan học, tôi đi ra từ cổng trường thì thấy ở bên đường , có… một bóng dáng rất quen thuộc. Cảm xúc lúc đó như muốn vỡ oa trong tôi, rất muốn đến thật gần bên người đó. Người đó rất giống cậu ấy, từ dáng người cho đến kiểu tóc, nhưng… người đó đang đeo khẩu trang nên tôi không nhìn rõ mặt. Nhìn chằm chằm vào người đó một lúc lâu, rồi tôi phát hiện ra một điểm khác biệt duy nhất, đó là cái áo đồng phục. Thì ra người đó chỉ là một học sinh ở trường khác. Và tôi cũng chợt nhớ ra, lũ bạn tôi nói rằng có vụ đánh nhau nào đó, nhưng tôi cũng chẳng còn tâm trí nào mà quan tâm, bởi vì… cái tôi quan tâm, có lẽ sẽ không còn xuất hiện nữa!
Giờ đây, nếu có thể, tôi chỉ muốn duy nhất một điều, đó là cậu ấy biết được tình cảm âm thầm này của tôi. Không cần phải xúc động hay đền đáp lại mà chỉ đơn giản là “biết đến…”, chỉ cần cậu ấy biết đến tình cảm tôi dành cho cậu ấy mà thôi!
Tôi đã từng nói tình cảm này với một người bạn, nhưng nó nói rằng: ”Cậu đừng có yêu thằng đấy, nó hư lắm!”, tôi chỉ biết cười khổ một tiếng, tại sao tôi lại không biết chứ… tôi còn biết rõ là đằng khác. Cuộc sống ăn chơi xa xỉ của cậu ấy, làm sao tôi không biết chứ! Những lúc tôi nhớ về cậu ấy thì cậu ấy đang ở đâu chứ? Có lẽ là một địa điểm ăn chơi xa hoa nào đó cùng với những đứa bạn hư hỏng, nhưng… cũng có thể là một nơi cô đơn, trống vắng. Nếu tôi biết tại sao tôi lại thích cậu ấy nhiều đến như vậy thì bây giờ đã không phải khổ sở thế này! Nhưng khi tôi nói với một đứa bạn khác, thì nó lại ủng hộ tôi viết thư tình giấu mặt cho cậu ấy. Tôi cũng muốn lắm chứ, nhưng tôi không có đủ can đảm, không… sự thật là tôi sợ, rất sợ sự từ chốt từ con người đó. Chính sự do dự, lưỡng lự đó của tôi mà càng làm mất nhiều thời gian… Và rồi, đến một ngày, một cái tin như sét đánh ngang tai đã ập đến với tôi, đó là… cậu ấy… đã bỏ học. Tôi vẫn còn nhớ như in cái câu nói của thằng bạn: “Cái thằng bất cần đời ấy thì còn học hành cái gì nữa”. Tôi không có một chút nào bất ngờ hay ngạc nhiên cả, chỉ là… sao nó lại đến nhanh như vậy chứ? Thì ra, cảm giác đau đớn lại chân thật đến thế… Chưa bao giờ, tôi mất kiểm soát với cảm xúc của chính mình như lúc đó, nước mắt cứ vô thức mà rơi… Tôi chỉ có thể ngửa đầu lên để nó chảy ngược vào trong. Tôi sẽ mãi không thể nào quên cái cảm giác đó: đau buồn có… hối tiếc lại càng nhiều hơn. Nếu tôi có thể nói câu: “Tớ thích cậu!” trước cái ngày hôm đó thì kết cục bây giờ có thể đổi khác được không? Tôi tự trách mình tại sao lại nhát gan như vậy, để bây giờ hối tiếc vì đã đánh mất đi cơ hội vô giá duy nhất rồi! Tôi chưa bao giờ và cũng không có quyền mà trách móc cậu ấy vì tôi đã che giấu tất cả… từ đầu đến cuối, cậu ấy đâu có biết đến cái tình cảm đơn phương vô nghĩa này của tôi. Chỉ sợ rằng, ngay cả cái tên của tôi là gì, cậu ấy cũng chẳng nhớ nổi đâu, cho dù có nhớ thì cũng sẽ quên đi nhanh chóng mà thôi!
Sau ngày hôm đó, tôi như người mất hồn, lúc nào cũng nghĩ về người đó. Thì ra, tình cảm tửng chừng như nhỏ bé này lại lớn đến mức chính tôi cũng không thể tưởng tượng được. Khi đó, tôi cảm giác mình sắp hóa điên, nhìn bất kì người con trai nào, tôi cũng cố gắng kiếm tìm một chút bóng hình của cậu ấy_ hình ảnh ngày ngày luôn hiện hữu trong tâm trí tôi. Một ngày kia, khi tan học, tôi đi ra từ cổng trường thì thấy ở bên đường , có… một bóng dáng rất quen thuộc. Cảm xúc lúc đó như muốn vỡ oa trong tôi, rất muốn đến thật gần bên người đó. Người đó rất giống cậu ấy, từ dáng người cho đến kiểu tóc, nhưng… người đó đang đeo khẩu trang nên tôi không nhìn rõ mặt. Nhìn chằm chằm vào người đó một lúc lâu, rồi tôi phát hiện ra một điểm khác biệt duy nhất, đó là cái áo đồng phục. Thì ra người đó chỉ là một học sinh ở trường khác. Và tôi cũng chợt nhớ ra, lũ bạn tôi nói rằng có vụ đánh nhau nào đó, nhưng tôi cũng chẳng còn tâm trí nào mà quan tâm, bởi vì… cái tôi quan tâm, có lẽ sẽ không còn xuất hiện nữa!
Giờ đây, nếu có thể, tôi chỉ muốn duy nhất một điều, đó là cậu ấy biết được tình cảm âm thầm này của tôi. Không cần phải xúc động hay đền đáp lại mà chỉ đơn giản là “biết đến…”, chỉ cần cậu ấy biết đến tình cảm tôi dành cho cậu ấy mà thôi!