Tôi biết rằng, cậu ấy nhất định sẽ phải hối hận với quyết định bồng bột này của mình. Một thằng con trai còn chưa học xong cấp 2 thì có thể làm gì khi bước vào cái xã hội đầy rẫy những sự phức tạp này chứ? Nếu có thể, xin hãy cho tôi tham lam mong ước thêm một điều nữa, rằng cậu ấy hãy suy nghĩ lại,hãy quay đầu lại, đứng tự đưa bản thân mình vào cái ngõ cụt đầy tăm tối ấy nữa.
Yêu một người như thế quả thật rất mệt mỏi, không, phải là quá mệt mỏi. Nhiều lúc, tôi đã muốn buông xuôi tất cả, muốn thoát ra khỏi cuộc tình đầy tăm tối này. Nhưng mỗi lần nghĩ rằng tôi sẽ từ bỏ cậu ấy thì cảm giác như sẽ chẳng còn ai bên cạnh cậu ấy nữa. Hẳn là rất cô đơn và… đáng sợ! Vì vậy mà tôi không thể ngừng thích cậu ấy được và… cũng không thể nào khiến cho cậu ấy thích tôi! Không thể… Chỉ cần nghĩ đến sẽ bỏ mặc cậu ấy, thì tôi lại căm ghét bản thân mình rằng tại sao tôi lại vô tình đến vậy? Tại sao lại có thể bỏ qua một tình cảm thiêng liêng mà tôi đã gìn giữ bấy lâu nay chứ?
Càng lún sâu, tôi lại càng phát hiện ra, quên đi người đó quả thật không dễ. Tôi không thể quên và cũng không muốn quên. Nhưng… tôi phải làm sao đây… phải làm sao để kéo cậu ấy quay trở lại đây?
Và… nếu người đó đọc được những dòng chữ này thì tôi muốn nói với cậu ấy một câu, chỉ một câu mà thôi, rằng: “Việt Thành, tớ thích cậu!”
***
Lời cuối: Bài viết này không có một chút hư cấu hay tưởng tượng mà là tôi viết lên bằng tất cả tình cảm, tất cả những gì xảy đến với tôi. Dù sao cũng rất cảm ơn các bạn đã dành một chút thời gian để đọc bài viết này! Đây cũng là lần đầu tiên đăng bài của tôi nên nếu còn có sai sót hay các bạn có ý kiến đóng góp gì thì đứng tiếc mấy dòng comment nhé! Cảm ơn!
Tác giả: Đan Phong
Yêu một người như thế quả thật rất mệt mỏi, không, phải là quá mệt mỏi. Nhiều lúc, tôi đã muốn buông xuôi tất cả, muốn thoát ra khỏi cuộc tình đầy tăm tối này. Nhưng mỗi lần nghĩ rằng tôi sẽ từ bỏ cậu ấy thì cảm giác như sẽ chẳng còn ai bên cạnh cậu ấy nữa. Hẳn là rất cô đơn và… đáng sợ! Vì vậy mà tôi không thể ngừng thích cậu ấy được và… cũng không thể nào khiến cho cậu ấy thích tôi! Không thể… Chỉ cần nghĩ đến sẽ bỏ mặc cậu ấy, thì tôi lại căm ghét bản thân mình rằng tại sao tôi lại vô tình đến vậy? Tại sao lại có thể bỏ qua một tình cảm thiêng liêng mà tôi đã gìn giữ bấy lâu nay chứ?
Càng lún sâu, tôi lại càng phát hiện ra, quên đi người đó quả thật không dễ. Tôi không thể quên và cũng không muốn quên. Nhưng… tôi phải làm sao đây… phải làm sao để kéo cậu ấy quay trở lại đây?
Và… nếu người đó đọc được những dòng chữ này thì tôi muốn nói với cậu ấy một câu, chỉ một câu mà thôi, rằng: “Việt Thành, tớ thích cậu!”
***
Lời cuối: Bài viết này không có một chút hư cấu hay tưởng tượng mà là tôi viết lên bằng tất cả tình cảm, tất cả những gì xảy đến với tôi. Dù sao cũng rất cảm ơn các bạn đã dành một chút thời gian để đọc bài viết này! Đây cũng là lần đầu tiên đăng bài của tôi nên nếu còn có sai sót hay các bạn có ý kiến đóng góp gì thì đứng tiếc mấy dòng comment nhé! Cảm ơn!
Tác giả: Đan Phong