Em sẽ đủ tàn nhẫn để quên anh


- Chuyên mục: Truyện ngắn
- Lượt xem: 95
- Tình trạng: Hoàn thành
Nhi quen Hoàng đẹp mà xa anh cũng đẹp. Mối tình trọn ba năm, xa nhau đúng ngày quen lần đầu, tại nơi quen lần đầu, là Mộc Châu một sớm trong veo, đồi chè trái tim còn đọng những giọt sương đêm chưa kịp khô trên lá, Hoàng đã khóc, Nhi biết giọt nước mắt ấy chứa đựng những nhọc nhằn tình yêu, còn cô cười. Nhi luôn như vậy, tự nhủ mình mạnh mẽ vươn lên như hạt mầm dũng cảm đâm rễ sâu và  mọc mầm non tươi tốt, chính vì thế Nhi luôn dành phần chủ động, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, dù lòng đau quặn thắt, vẫn cứ là cô nói chia tay Hoàng trước, vẫn cứ là cô nói lời tạm biệt lúc Hoàng quay lưng dù xúc cảm không kìm được để nước mắt lăn dài…

Ngày Nhi cầm trên tay tấm bằng loại giỏi của trường Đại học và được nhận vào làm phóng viên chạy tin cho một toà soạn báo, Hoàng dắt cô về ra mắt gia đình. Ngay từ phút đầu tiên đặt chân đến nhà Hoàng, Nhi biết mình lạc lõng. Căn biệt thự nhỏ xinh nằm trong “phố nhà giàu” như người ta hay gọi, mọi thứ đều lạ lẫm và xa vời quá. Mẹ Hoàng là một người phụ nữ có cốt cách không đơn giản. Nghe bạn gái của con trai làm báo, nay Thái Nguyên, mai Hà Nội, kia miền Trung nắng gió và nhìn vẻ ngoài chẳng có chút gì là sang trọng của Nhi, bà không nói, chẳng cười hay tỏ thái độ gì đặc biệt, chỉ hỏi cô:

- Cháu ở đâu?

- Cháu quê gốc Mộc Châu ạ.

- Bố mẹ làm gì vậy?

- Cháu mồ côi năm hai tuổi, được Trung tâm bảo trợ nhận nuôi, hết cấp ba thì xuống Hà Nội học, thưa bác.

Mẹ Hoàng thở hắt, vẫn là nét mặt đó, không bộc lộ xúc cảm gì rõ rệt nhưng Nhi lờ mờ nhận ra, cô không được chấp nhận trong ngôi nhà này, với nghề nghiệp và thân phận này. Người phụ nữ ngồi trước mặt cô bấy giờ có một quyền năng ghê gớm lắm, Nhi biết chứ, Hoàng dường như hoàn toàn bị chi phối bởi mẹ anh, cho dù bề ngoài anh ra dáng và rõ ràng là một gã đàn ông thành đạt. Nhi tự trách mình, sao cô không nghĩ trước: Bản chất Hoàng yếu đuối, nếu không phải là do mẹ anh thì sao có được vẻ ngoài như vậy? Rõ ràng qua cách nói chuyện của Hoàng, Nhi nhận ra mẹ anh có ảnh hưởng đến anh sâu sắc thế nào. Nhi rời khỏi nhà Hoàng sau bữa trưa, không muốn đoán biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, chỉ đợi chờ Hoàng nói một câu, biết đâu sẽ chẳng còn gì nữa nhưng Nhi không ngờ mọi chuyện lại đột ngột như vậy.

Sáng đó Nhi thức muộn vì đêm qua chạy tin về rất khuya, cô đã thấy Hoàng nằm bên cạnh, điếu thuốc đốt quá nửa anh vội dập vào chiếc gạt tàn đặt cạnh khi thấy cô thức giấc. Nhi dụi dụi đầu vào cánh tay Hoàng, nhỏ nhẹ:

- Không đi làm sao?

- Anh không… – Hoàng yên lặng một lúc lâu – Nhi này…

- Anh nói đi – Nhi ngước mắt đợi chờ.

- Em… em có thể bỏ nghề vì anh không?

Một không khí nặng nề bao phủ, Hoàng thở hắt, Nhi nhìn anh hồi lâu mới rụt rè lên tiếng:

- Hoàng à, em mới có hai mươi ba tuổi.

- Anh biết!

- Vậy sao anh còn hỏi?

- Anh xin lỗi!

- Không phải tại anh, em biết em chưa quan trọng tới mức anh phải đánh đổi. Chúng ta ích kỉ như nhau… – Nước mắt Nhi rơi lặng lẽ, Hoàng rối rít:

- Em đừng… – Chưa để Hoàng nói hết câu, Nhi đã gạt nước mắt:

- Mình đi Mộc Châu nữa, được không anh?

Nhìn ánh mắt Nhi, Hoàng thấy tim mình đau nhói, anh cười mà như mếu:

- Ừ, anh sẽ xin nghỉ phép.

Suốt buổi hôm đó Nhi không nói, chẳng rằng tựa như cô đang cố tự cân bằng lại cảm xúc của mình. Nhi vẫn không nghĩ mọi chuyện lại nhanh chóng như vậy. Liệu rồi Hoàng có vượt qua rào cản để giữ lấy cô không? Nhi không hi vọng, cô vốn là một đứa rất tỉnh những khi cần thiết và lúc này không ngoại lệ.

Đêm gió mùa giữa tháng 12, Nhi cùng Hoàng sắp sửa lên Mộc Châu. Hoàng đề nghị đi xe riêng nhưng Nhi bảo đi xe khách, anh gật đầu. Xe khởi hành khi trời còn tối mịt, hơi đêm buốt lạnh, Hoàng ôm chặt Nhi như mọi sớm gió mùa về, để cô tựa vào anh suốt hành trình dù cả hai đứa biết đó sẽ là chuyến đi cuối cùng, Nhi vẫn cười như chẳng có gì xảy ra, như mọi thứ  đã từng còn anh yên lặng mãi.

Sớm cao nguyên như kéo con người ta về cùng ban sơ, Nhi dắt Hoàng quanh đồi chè, ngửi thấy cả mùi hoa cỏ trong không khí, tất cả kỉ niệm từng bên nhau ùa về, quặn thắt những xúc cảm chỉ trực chờ cuộn trào lên. Nhi thoáng xa xăm:

- Không biết giờ này, bố mẹ em đã đi xa đến đâu rồi?

Hoàng nhìn Nhi chân chân, chua xót. Suốt bao nhiêu năm không có một chỗ dựa đúng nghĩa, gặp được Hoàng, tưởng định mệnh đây rồi, cuối cùng lại xa nhau theo cách này, Nhi sẽ hụt hẫng nhưng mọi gượng ép để có được nhau sẽ trở nên vô nghĩa, hãy để nó là tự nhiên vốn có, nếu được, sẽ tự nhiên gắn kết, tự nhiên thuộc về nhau, là của nhau, vậy thôi!

Trời về chiều, không khí càng lạnh buốt, Nhi cố dằn lòng cười thật tươi, bảo Hoàng:

- Về đi anh!

Hoàng đang trầm ngâm bỗng nhiên giật thót:

- Về sao? Còn em?

- Ngày mai em cần làm việc ở đây… Là lần cuối cùng anh được đi cùng em. Em quyết định bỏ anh rồi, Hoàng ạ, anh không xứng. Là em bỏ anh, là em, anh nhớ lấy – Nhi gào lên lúc Hoàng quay lưng, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài, lăn dài, lăn mãi, Hoàng không đủ can đảm quay lưng lại, bàn tay nắm chặt, cố cứng rắn xua đuổi nước mắt:

- Là tại anh yếu đuối, là tại anh hèn kém, anh xin lỗi! – Nói rồi Hoàng đi thẳng, Nhi tưởng như thế giới sụp đổ tới nơi, cô quỵ ngã ngay giữa đồi chè, mưa lất phất bay trắng xoá mớ tóc mây, chiều Mộc Châu mờ sương bao phủ, Nhi đã khóc, thay cả những giọt mưa kia. Khóc để tìm quên, để nhắc mình mạnh mẽ, để mai về Hà Nội tập quen với căn nhà Hoàng không còn lui tới, để Nhi sẽ là cô gái của 4 năm về trước, lúc chưa quen Hoàng giữa những đồi chè một sớm Mộc Châu vào Đông lặng lẽ, vẫn hồn nhiên và nồng nhiệt hệt như ánh mắt cô.

Prev 1 2 3 Next
- Chồng à, thay đồ mau đến gặp người yêu cũ đi anh!
- Khi tình yêu đến – Phần 2
- Khi tình yêu đến
- Cái tết của người chuyển giới
- Nhóc ngốc
Xtscript load: 0.000030s. Total load: 0.000210
Disneyland 1972 Love the old s