Gửi những ai đang trân trọng quá khứ. . .
- Chuyên mục: Truyện ngắn
- Lượt xem: 76
- Tình trạng: Hoàn thành
Cô và anh yêu nhau 5 năm, quãng thời gian không quá dài cũng chẳng quá ngắn. Cô có nụ cười đẹp, rất sáng, vóc dáng tuy có hơi gầy nhưng không làm ảnh hưởng đến hình ảnh xinh đẹp của cô. Anh bảnh bao, lịch thiệp, là tuýt người thành đạt. Cả 2 là đôi trai tài gái sắc ai ai cũng ngưỡng mộ.
5 năm trước, cô gặp anh. Cô là cô bé nhà quê chân ướt chân ráo mới đến thành phố học đại học. Anh vui vẻ đến bắt chuyện, giới thiệu trường lớp cho cô. Anh đẹp trai lại có tính hòa đồng, dễ mến, cô bỏ qua cảnh giác mà bước gần với anh hơn.
- Cho em!- Anh đưa cô quyển tiểu thuyết. Cô sung sướng cầm lấy, cô đã chờ quyển sách này lâu lắm rồi, hơn nữa, còn có cả chữ ký, chắc anh phải xếp hàng lâu lắm mới có được. Cô bỗng cảm thấy cảm động, muốn nhảy cẫng lên ôm chầm lấy anh.
- Em cảm ơn!- Cô chỉ biết cười tít mắt. Anh chăm chú nhìn cô thật lâu rồi véo mũi cô 1 cái.
- Nhỏ mọt sách này!
Anh thường tâm sự cho cô nghe, cô cũng tài lanh nêu ra ý kiến của mình, làm hại anh buồn suốt cả ngày nhưng mỗi lần có chuyện gì quan trọng anh lại tiếp tục kể. Dần dần, cô bắt đầu quen với việc này, chỉ nghe anh tâm sự và đáp lại bằng 1 nụ cười hay cái vỗ lưng “bớt giận”…
Cô không có bạn bè ở trường, chỉ có anh, cô xem anh là người anh trai. Anh vẫn hàng ngày đưa đón cô đến trường. Hôm sinh nhật cô, anh tặng cô 1 con gấu bông cùng 1 cái bánh kem. Cô cảm động đến mức vỡ òa, chỉ biết ôm chầm lấy con gấu bông, nước mắt ngắn dài. Anh lau nước mắt cho cô, mắng yêu:
- Nhỏ ngốc!
Anh đối xử rất tốt với cô, thậm chí còn khiến nhiều người ghen tỵ. Anh chở cô khắp các ngỏ ngách thành phố, cô chỉ việc ngồi trên yên sau mà hưởng thụ những ngọn gió con con. Đột nhiên, xe phanh gấp. Cô ôm chầm lấy lưng anh. Cô đỏ mặt vội buông ra, anh không nói gì hết, chỉ hắng giọng 2 cái. Cô không biết yêu là thế nào, cô chỉ biết lúc đó tim mình đập rất nhanh, rất xấu hổ. Đó cũng là điều đầu tiên chớm nở trong phút chốc. . .
Sinh nhật anh vào 2 năm sau đó, cô chỉ có thể mua 1 cái áo cùng tấm thiệp tự làm tặng anh, quả thật quá bé nhỏ so với những gì anh đã làm. Anh xoa đầu cô cười toe:
- Tốt lắm!
Cô cười vui vẻ trong niềm hạnh phúc, anh nắm lấy tay cô, cô đưa mắt nhìn anh. Anh hôn cô. Cô không đẩy ra cũng không đáp trả, cô chỉ biết đứng trân. Anh buông cô ra, khóe miệng khẽ nhếch lên:
- Chúng ta… yêu nhau đi!
- Anh… tỏ tình với em?- Cô ngô nghê hỏi lại. Anh lại vì sự ngô ngố đó của cô phì cười không đáp. Lát sau, anh lên tiếng:
- Nếu em thích anh, vậy chúng ta cứ yêu đi!
Cô mím môi suy nghĩ, trong đầu vẫn còn mông lung nhưng cô hiểu rõ, cô không thể sống thiếu anh. Cả 2 dọn về sống chung, không phải kiểu sống và sinh hoạt như vợ chồng, chỉ là có thể gần nhau hơn, chăm sóc quan tâm nhau tốt hơn. . .
Cả 2 sống chung nhau được 2 năm, mọi chuyện trôi qua rất nhanh chóng và hạnh phúc. . .
- Anh à! Có ai gọi cho anh này!- Cô ngồi gấp quần áo, anh đi vào phòng nghe điện thoại. Ánh mắt liếc trên cái tên đang hiển thị, anh thoáng bần thần rồi đi ra khỏi phòng. Cô không hỏi là ai, cô tin anh. . .
Từ dạo đó, anh hay đi sớm về khuya. Cô vẫn thường ngồi xem ti vi chờ anh nhưng hầu như khi anh về, cô đã ngủ gật, đôi lúc giật mình thì lại chờ tiếp. Cô là vậy, cô quá hiền, chỉ biết cam tâm chịu đựng, có đau cũng không nói, có muốn khóc cũng nuốt vào trong. . .
Cô biết chiếc ví anh đang dùng có tấm ảnh của bạn gái cũ, cô không buồn xem cũng chẳng buồn hỏi, chỉ biết nhủ thầm:”Anh ấy chưa quên, từ từ sẽ quên!” nhưng rõ ràng, đã 4 năm, tấm ảnh đó vẫn ở trong ví của anh. Cứ như 1 vị trí khó có tấm ảnh nào thay thế. . .
Hôm đó, anh lại về trễ, trên người nồng nặc mùi rượu, trên áo còn có mùi nước hoa của phụ nữ. Cô thay quần áo cho anh, nhìn kĩ vết son trên áo, lòng quặn thắt nhưng cô vẫn im lặng, cô lại 1 lần nữa tin anh. Nếu yêu nhau mà không tin tưởng nhau, vậy đó có còn là tình yêu? Cô cẩn thận đắp chăn cho anh rồi lên sân thượng hóng gió. . .
Hôm nay, anh về sớm hơn mọi khi. Cô vui mừng tháo cà vạt rồi kéo anh vào bàn ăn. Anh nói anh đã ăn cùng đối tác no rồi nên thôi, anh lên phòng trước. Còn cô ngồi với mâm cơm thịnh soạn. Cô ăn sạch tất cả, ăn hoài chẳng thấy no nhưng sau đó lại nôn thốc nôn tháo. . .
Anh càng ngày càng xa cách, gần ngay trước mắt nhưng chạm vào lại không được. Anh đi suốt đêm, cô vẫn ngồi đợi, vẫn hàng ngày lên sân thượng nhìn cái cổng dưới kia, nơi cao nhất của ngôi nhà, từ xa đã có thể nhìn thấy anh lái xe về. . .
Anh mãi phiêu du như áng mây cuối trời, cô thì vẫn như hòn đá nằm lặng yên trên đất. Cô vẫn thường đọc sách giết thời gian. Anh vẫn hoàn thành công việc của công ty. Mỗi người có 1 việc riêng, riêng đến mức chẳng ai nói đến ai, cũng chẳng gặp nhau lấy 1 lần suốt 1 tháng. . .
Điều gì đến cũng sẽ đến, anh chỉ nói với cô thế này:
- Thư! Anh yêu cô ấy 10 năm rồi, bây giờ cô ấy đã về bên anh. . .
5 năm trước, cô gặp anh. Cô là cô bé nhà quê chân ướt chân ráo mới đến thành phố học đại học. Anh vui vẻ đến bắt chuyện, giới thiệu trường lớp cho cô. Anh đẹp trai lại có tính hòa đồng, dễ mến, cô bỏ qua cảnh giác mà bước gần với anh hơn.
- Cho em!- Anh đưa cô quyển tiểu thuyết. Cô sung sướng cầm lấy, cô đã chờ quyển sách này lâu lắm rồi, hơn nữa, còn có cả chữ ký, chắc anh phải xếp hàng lâu lắm mới có được. Cô bỗng cảm thấy cảm động, muốn nhảy cẫng lên ôm chầm lấy anh.
- Em cảm ơn!- Cô chỉ biết cười tít mắt. Anh chăm chú nhìn cô thật lâu rồi véo mũi cô 1 cái.
- Nhỏ mọt sách này!
Anh thường tâm sự cho cô nghe, cô cũng tài lanh nêu ra ý kiến của mình, làm hại anh buồn suốt cả ngày nhưng mỗi lần có chuyện gì quan trọng anh lại tiếp tục kể. Dần dần, cô bắt đầu quen với việc này, chỉ nghe anh tâm sự và đáp lại bằng 1 nụ cười hay cái vỗ lưng “bớt giận”…
Cô không có bạn bè ở trường, chỉ có anh, cô xem anh là người anh trai. Anh vẫn hàng ngày đưa đón cô đến trường. Hôm sinh nhật cô, anh tặng cô 1 con gấu bông cùng 1 cái bánh kem. Cô cảm động đến mức vỡ òa, chỉ biết ôm chầm lấy con gấu bông, nước mắt ngắn dài. Anh lau nước mắt cho cô, mắng yêu:
- Nhỏ ngốc!
Anh đối xử rất tốt với cô, thậm chí còn khiến nhiều người ghen tỵ. Anh chở cô khắp các ngỏ ngách thành phố, cô chỉ việc ngồi trên yên sau mà hưởng thụ những ngọn gió con con. Đột nhiên, xe phanh gấp. Cô ôm chầm lấy lưng anh. Cô đỏ mặt vội buông ra, anh không nói gì hết, chỉ hắng giọng 2 cái. Cô không biết yêu là thế nào, cô chỉ biết lúc đó tim mình đập rất nhanh, rất xấu hổ. Đó cũng là điều đầu tiên chớm nở trong phút chốc. . .
Sinh nhật anh vào 2 năm sau đó, cô chỉ có thể mua 1 cái áo cùng tấm thiệp tự làm tặng anh, quả thật quá bé nhỏ so với những gì anh đã làm. Anh xoa đầu cô cười toe:
- Tốt lắm!
Cô cười vui vẻ trong niềm hạnh phúc, anh nắm lấy tay cô, cô đưa mắt nhìn anh. Anh hôn cô. Cô không đẩy ra cũng không đáp trả, cô chỉ biết đứng trân. Anh buông cô ra, khóe miệng khẽ nhếch lên:
- Chúng ta… yêu nhau đi!
- Anh… tỏ tình với em?- Cô ngô nghê hỏi lại. Anh lại vì sự ngô ngố đó của cô phì cười không đáp. Lát sau, anh lên tiếng:
- Nếu em thích anh, vậy chúng ta cứ yêu đi!
Cô mím môi suy nghĩ, trong đầu vẫn còn mông lung nhưng cô hiểu rõ, cô không thể sống thiếu anh. Cả 2 dọn về sống chung, không phải kiểu sống và sinh hoạt như vợ chồng, chỉ là có thể gần nhau hơn, chăm sóc quan tâm nhau tốt hơn. . .
Cả 2 sống chung nhau được 2 năm, mọi chuyện trôi qua rất nhanh chóng và hạnh phúc. . .
- Anh à! Có ai gọi cho anh này!- Cô ngồi gấp quần áo, anh đi vào phòng nghe điện thoại. Ánh mắt liếc trên cái tên đang hiển thị, anh thoáng bần thần rồi đi ra khỏi phòng. Cô không hỏi là ai, cô tin anh. . .
Từ dạo đó, anh hay đi sớm về khuya. Cô vẫn thường ngồi xem ti vi chờ anh nhưng hầu như khi anh về, cô đã ngủ gật, đôi lúc giật mình thì lại chờ tiếp. Cô là vậy, cô quá hiền, chỉ biết cam tâm chịu đựng, có đau cũng không nói, có muốn khóc cũng nuốt vào trong. . .
Cô biết chiếc ví anh đang dùng có tấm ảnh của bạn gái cũ, cô không buồn xem cũng chẳng buồn hỏi, chỉ biết nhủ thầm:”Anh ấy chưa quên, từ từ sẽ quên!” nhưng rõ ràng, đã 4 năm, tấm ảnh đó vẫn ở trong ví của anh. Cứ như 1 vị trí khó có tấm ảnh nào thay thế. . .
Hôm đó, anh lại về trễ, trên người nồng nặc mùi rượu, trên áo còn có mùi nước hoa của phụ nữ. Cô thay quần áo cho anh, nhìn kĩ vết son trên áo, lòng quặn thắt nhưng cô vẫn im lặng, cô lại 1 lần nữa tin anh. Nếu yêu nhau mà không tin tưởng nhau, vậy đó có còn là tình yêu? Cô cẩn thận đắp chăn cho anh rồi lên sân thượng hóng gió. . .
Hôm nay, anh về sớm hơn mọi khi. Cô vui mừng tháo cà vạt rồi kéo anh vào bàn ăn. Anh nói anh đã ăn cùng đối tác no rồi nên thôi, anh lên phòng trước. Còn cô ngồi với mâm cơm thịnh soạn. Cô ăn sạch tất cả, ăn hoài chẳng thấy no nhưng sau đó lại nôn thốc nôn tháo. . .
Anh càng ngày càng xa cách, gần ngay trước mắt nhưng chạm vào lại không được. Anh đi suốt đêm, cô vẫn ngồi đợi, vẫn hàng ngày lên sân thượng nhìn cái cổng dưới kia, nơi cao nhất của ngôi nhà, từ xa đã có thể nhìn thấy anh lái xe về. . .
Anh mãi phiêu du như áng mây cuối trời, cô thì vẫn như hòn đá nằm lặng yên trên đất. Cô vẫn thường đọc sách giết thời gian. Anh vẫn hoàn thành công việc của công ty. Mỗi người có 1 việc riêng, riêng đến mức chẳng ai nói đến ai, cũng chẳng gặp nhau lấy 1 lần suốt 1 tháng. . .
Điều gì đến cũng sẽ đến, anh chỉ nói với cô thế này:
- Thư! Anh yêu cô ấy 10 năm rồi, bây giờ cô ấy đã về bên anh. . .