Cuộc sống của nó vẫn diễn ra như một cỗ máy. Sáng dậy là vùi đầu vào công việc đến khuya mới về nhà và ngủ dường như nó chỉ có công việc mà thôi. Chỉ có công việc mới làm cho thời gian của nó trôi qua, chỉ có công việc mới làm cho nó biết là mình còn tồn tại khi trái tim chỉ còn phải đập để duy trì sự sống và chỉ có công việc mới làm cho nó thôi nhớ về anh, người con trai ấy người con trai của quá khứ, người mà nó đã dành cả trái tim của mình cho anh và anh đã nhận trái tim đó nhưng anh đã mang nó đi xa đi về nơi hoàn toàn xa lạ để mình nó nơi đây với nỗi niềm khó quên.
Nửa đêm trời bỗng đổ cơn mưa, sấm chớp lóe sáng một vùng trời làm cho nó tỉnh giấc, nó bất giác thở dài vì nó biết sau khi tỉnh giấc sẽ không thể nào ngủ được. nó đứng dậy đi vào nhà tắm xả nước lạnh xuống cho đầu tỉnh táo, sau khi tắm xong nó đi ra khỏi phòng tắm , tóc ướt rũ xuống trên gương mặt của nó, gương mặt hình trái xoan đầy đặn, làn da trắng, sóng mũi cao, và đôi mắt đen láy. Nó bất giác nhớ lại hồi xưa anh vẩn hay thường trách nó không hong khô tóc sẽ dễ bị cảm lạnh lắm đó nhưng lúc đó nó phụng phịu không chịu lau, anh liền thở dài rồi lau giúp nó anh nói:
- Không biết đến lúc nào em mới biết tự lo cho mình đây.
- Không anh phải lo cho em suốt đời. Nó nói lớn.
- Suốt đời cơ á anh bị cầm tù lâu thế à.
- Đúng vậy tòa tuyên án anh phải ở bên em suốt đời, dù bất kì hoàn cảnh nào cũng không được vượt ngục.
Anh luồn tay ra trước người nó ôm chặt nó vào lòng nói khẽ:
- Anh sẽ làm tù binh cho em suốt đời.
Ngoài trời chợt vang lên tiếng sấm như đánh thức nó ra khỏi chỗi ngày hạnh phúc đó. Bất chợt mảng kí ức đó dội đến, cũng vào ngày trời mưa nó đứng đợi anh ở quán nước, anh hẹn nó gặp mặt tại đây, nó hào hứng xí xoạn từ chiều tới giờ, trên mặt nó lúc nào cũng là nụ cười rất tươi của một người con gái mới lớn. Nhưng chờ hoài mà sao anh không đến, nó liền nhận được cuộc gọi từ anh, anh nói là có việc bận nên không đến được. Nó lững thững bước về lòng buồn lắm, nó tự nhủ là sẽ giận anh luôn. Nó không biết là trời sẽ mưa nên nó không mang theo dù thế là lội mưa đi về, đang đi nó bỗng bắt gặp hình dáng quen thuộc của anh, à hình như là anh bận việc gì ở đây nhỉ, nó theo quán tính liền chạy về phía anh. Nhưng anh đang đi với ai vậy người con gái ăn mặc lố lăng kia là ai thế nhỉ. Dường như đã nhận ra sự hiện diện của nó anh quay lại ánh mặt lạnh tanh nhìn nó nhưng đuôi mắt lại lóe lên sự lo lắng. Người con gái đứng bên anh nãy giờ mới ngả lòng vào anh và nói:
- Ai vậy anh?
- À không có gì đâu đi thôi.nó thấy anh định đi thì tưởng anh chứ thấy sự hiện diện của nó nên nó hớn hở chạy đến, làm mặt khó chịu.
- Anh không thấy em à? Nó nói giọng khàn khàn. Người con gái kia liếc nhìn nó với ánh mắt đầy thú vị, làn môi nhếch lên càng tăng thêm phần quyến rũ. Anh vẫn không thèm nhìn nó. Anh quay mặt định đi nhưng nó kéo lại. lúc này người con gái kia mới lên tiếng hỏi là ai?
- À, cái đuôi đấy mà. Anh nói vừa đủ lớn cho nó nghe thấy, nó sững người. Người con gái kia tiếp tục nói:
- Đúng là không biết xấu hổ.
Bên cạnh anh nghe vậy cười lớn tiếng rồi đưa tay vuốt má người con gái ấy trông vẻ rất tình tứ. Nó nãy giờ đứng như chết lặng, đây là anh sao, anh của nó sao, anh chỉ coi nó là cái đuôi thôi sao. Nó nói lớn tiếng:
- Tôi là bạn gái của anh ấy.
Lời nói hòa với tiếng mưa mang âm vọng quả quyết nó là bạn gái của anh. Nhưng anh nhếch mép nó cười cợt nói:
- Ờ thì cũng là một đứa bạn gái trong hàng trăm con bồ khác thôi.
Tim nó nhói lên một cái, lồng ngực nó trở nên thiếu ôxi tai nó như ù đi nếu không chứng kiến tận mắt thì nó cũng không ngờ lời nói đó lại xuất phát từ anh, người mà luôn quan tâm nó, luôn bên cạnh nó, người mà nó đã giàng trọn trái tim của mình cho anh. Trên mặt nó có gì ấm ấm chảy xuống, không rõ là nước mắt hay là mưa, tự nhiên nó cảm thấy thích cơn mưa này vì nhờ cơn mưa mà những giọt nước mắt có thể bị che lấp, nhờ mưa mà nó có thể giấu đi sự yếu đuối của mình. Nó đứng chôn chân tai chỗ nó không biết phải làm gì bây giờ nó an ủi là anh chỉ đùa thôi. Nó đến bên anh nắm lấy tay anh lắc mạnh như không kìm chế được cảm xúc nó hét:
- Anh nói đùa đúng không, đùa thôi đúng không
- Điên à, tôi nói thật cô chả là cái thá gì cả.
Nói rồi anh hất mạnh tay nó ra, làm nó lảo đảo suýt té. Bây giờ là thật rồi là thật rồi.
Anh chỉ là chơi đùa với nó thôi, lợi dụng nó thôi.nó cười khẩy một cách lạnh lùng. Nó cảm thấy mình quá ngu ngốc khi cứ mù quáng như thế này. Nó lấy hết can đảm đi đến trước anh nó kiễng chân đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ;
-trả lại anh hết tất cả.
Nói xong nó chợt cười như điên dại lững thững đi xuống dưới trời mưa tầm tã. Còn anh, anh đứng như chết lặng đi, bàn tay anh nắm chặt lại như đang kìm nén thứ gì đó, nhưng trên mặt anh lại có dòng nước lấp lánh nhỉ anh đang khóc sao?
Nửa đêm trời bỗng đổ cơn mưa, sấm chớp lóe sáng một vùng trời làm cho nó tỉnh giấc, nó bất giác thở dài vì nó biết sau khi tỉnh giấc sẽ không thể nào ngủ được. nó đứng dậy đi vào nhà tắm xả nước lạnh xuống cho đầu tỉnh táo, sau khi tắm xong nó đi ra khỏi phòng tắm , tóc ướt rũ xuống trên gương mặt của nó, gương mặt hình trái xoan đầy đặn, làn da trắng, sóng mũi cao, và đôi mắt đen láy. Nó bất giác nhớ lại hồi xưa anh vẩn hay thường trách nó không hong khô tóc sẽ dễ bị cảm lạnh lắm đó nhưng lúc đó nó phụng phịu không chịu lau, anh liền thở dài rồi lau giúp nó anh nói:
- Không biết đến lúc nào em mới biết tự lo cho mình đây.
- Không anh phải lo cho em suốt đời. Nó nói lớn.
- Suốt đời cơ á anh bị cầm tù lâu thế à.
- Đúng vậy tòa tuyên án anh phải ở bên em suốt đời, dù bất kì hoàn cảnh nào cũng không được vượt ngục.
Anh luồn tay ra trước người nó ôm chặt nó vào lòng nói khẽ:
- Anh sẽ làm tù binh cho em suốt đời.
Ngoài trời chợt vang lên tiếng sấm như đánh thức nó ra khỏi chỗi ngày hạnh phúc đó. Bất chợt mảng kí ức đó dội đến, cũng vào ngày trời mưa nó đứng đợi anh ở quán nước, anh hẹn nó gặp mặt tại đây, nó hào hứng xí xoạn từ chiều tới giờ, trên mặt nó lúc nào cũng là nụ cười rất tươi của một người con gái mới lớn. Nhưng chờ hoài mà sao anh không đến, nó liền nhận được cuộc gọi từ anh, anh nói là có việc bận nên không đến được. Nó lững thững bước về lòng buồn lắm, nó tự nhủ là sẽ giận anh luôn. Nó không biết là trời sẽ mưa nên nó không mang theo dù thế là lội mưa đi về, đang đi nó bỗng bắt gặp hình dáng quen thuộc của anh, à hình như là anh bận việc gì ở đây nhỉ, nó theo quán tính liền chạy về phía anh. Nhưng anh đang đi với ai vậy người con gái ăn mặc lố lăng kia là ai thế nhỉ. Dường như đã nhận ra sự hiện diện của nó anh quay lại ánh mặt lạnh tanh nhìn nó nhưng đuôi mắt lại lóe lên sự lo lắng. Người con gái đứng bên anh nãy giờ mới ngả lòng vào anh và nói:
- Ai vậy anh?
- À không có gì đâu đi thôi.nó thấy anh định đi thì tưởng anh chứ thấy sự hiện diện của nó nên nó hớn hở chạy đến, làm mặt khó chịu.
- Anh không thấy em à? Nó nói giọng khàn khàn. Người con gái kia liếc nhìn nó với ánh mắt đầy thú vị, làn môi nhếch lên càng tăng thêm phần quyến rũ. Anh vẫn không thèm nhìn nó. Anh quay mặt định đi nhưng nó kéo lại. lúc này người con gái kia mới lên tiếng hỏi là ai?
- À, cái đuôi đấy mà. Anh nói vừa đủ lớn cho nó nghe thấy, nó sững người. Người con gái kia tiếp tục nói:
- Đúng là không biết xấu hổ.
Bên cạnh anh nghe vậy cười lớn tiếng rồi đưa tay vuốt má người con gái ấy trông vẻ rất tình tứ. Nó nãy giờ đứng như chết lặng, đây là anh sao, anh của nó sao, anh chỉ coi nó là cái đuôi thôi sao. Nó nói lớn tiếng:
- Tôi là bạn gái của anh ấy.
Lời nói hòa với tiếng mưa mang âm vọng quả quyết nó là bạn gái của anh. Nhưng anh nhếch mép nó cười cợt nói:
- Ờ thì cũng là một đứa bạn gái trong hàng trăm con bồ khác thôi.
Tim nó nhói lên một cái, lồng ngực nó trở nên thiếu ôxi tai nó như ù đi nếu không chứng kiến tận mắt thì nó cũng không ngờ lời nói đó lại xuất phát từ anh, người mà luôn quan tâm nó, luôn bên cạnh nó, người mà nó đã giàng trọn trái tim của mình cho anh. Trên mặt nó có gì ấm ấm chảy xuống, không rõ là nước mắt hay là mưa, tự nhiên nó cảm thấy thích cơn mưa này vì nhờ cơn mưa mà những giọt nước mắt có thể bị che lấp, nhờ mưa mà nó có thể giấu đi sự yếu đuối của mình. Nó đứng chôn chân tai chỗ nó không biết phải làm gì bây giờ nó an ủi là anh chỉ đùa thôi. Nó đến bên anh nắm lấy tay anh lắc mạnh như không kìm chế được cảm xúc nó hét:
- Anh nói đùa đúng không, đùa thôi đúng không
- Điên à, tôi nói thật cô chả là cái thá gì cả.
Nói rồi anh hất mạnh tay nó ra, làm nó lảo đảo suýt té. Bây giờ là thật rồi là thật rồi.
Anh chỉ là chơi đùa với nó thôi, lợi dụng nó thôi.nó cười khẩy một cách lạnh lùng. Nó cảm thấy mình quá ngu ngốc khi cứ mù quáng như thế này. Nó lấy hết can đảm đi đến trước anh nó kiễng chân đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ;
-trả lại anh hết tất cả.
Nói xong nó chợt cười như điên dại lững thững đi xuống dưới trời mưa tầm tã. Còn anh, anh đứng như chết lặng đi, bàn tay anh nắm chặt lại như đang kìm nén thứ gì đó, nhưng trên mặt anh lại có dòng nước lấp lánh nhỉ anh đang khóc sao?