Mấy ngày sau nó sống như người mất hồn, hai mắt khóc sưng húp, và vì cảm lạnh nên nó phải nằm ở nhà, nó nhìn chằm chằm vào điện thoại mong là anh sẽ gọi cho nó, nhưng không hề có động tĩnh gì cả. mấy ngày sau nó nghe tin anh ra nước ngoài, nó trở nên buồn hơn khoảng cách giữa anh với nó ngày càng xa nữa rồi.
Chiều hôm ấy, nó nhận được một số lạ gọi đến, nó nhấc máy ở đầu dây bên kia thều thào;
-anh…xin…lỗi. tim nó đập mạnh liên hồi, là giọng của anh, của anh mà, trong lòng nó rấ vui sướng nhưng sự tự cao không cho phép nó có thể tỏ ra vui vẻ;
-có chuyện gì không?
-anh . xin . lỗi. vẫn câu nói đó lặp lại trong điện thoại.
-về chuyện đó sao?
-anh không có lỗi tại tôi quá ngu ngốc mà thôi. Nó nói bằng giọng lạnh lẽo
- Anh …xin…lỗi.
- Anh yêu em.
Đầu dây bên kia chỉ còn lại tiếng tút dài thôi, anh gác máy rồi. Nó tức giận ném mạnh điện thoại vào tường:
-Giả dối.
Buổi tối, nó đang ngồi ăn cơm thì thời sự thông báo chuyến bay MI28 đã bị trục trặc và đâm vào ngọn núi Hải Sơn hiện các cơ quan chức năng đã cố gắng cứu những hành khách, nhưng nguy cơ sống sót rất khó. Nó làm rớt bát cơm cầm trên tay xuống đây là chuyến bay của anh đi mà, bát cơm vỡ toang ra như là lòng của nó, lúc này cũng vỡ hết rồi, nó run run cầm điện thoại gọi cho anh nhưng lại thuê bao. Nó tìm đủ mọi cách liên lạc với anh nhưng lại không được.
Khoảng thời gian sau nó gặp lại cô gái đã đi cùng anh, mắt cô ấy sưng húp:
-Chào chị, em có thể nói chuyện với chị.
Nó cùng cô gái ấy đi vào quán nước nhỏ ven đường, quán tuy nhỏ nhưng rất khang trang, yên tĩnh, nói chuyện rất thoải mái. Cô gái ấy đưa một bức thư cho nó, nó thắc mắc:
-Gì vậy?
-Chị hãy mở ra xem đi.
Em à!
Bây giờ chắc em hận anh lắm đúng không, phải rồi anh là người đàn ông tồi, thấy em đi dưới trời mưa mà không thể che chở, thấy em khóc mà không thể lau đi những giọt nước mắt ấy, thấy em đau khổ mà không thể an ủi, anh đúng là tệ mà, em hãy sống tốt nhé, hãy sống như chưa từng có anh nha. Anh xin lỗi và anh yêu em dù tình cảm của em dành cho anh như thế nào nữa thì anh cũng cám ơn em đã đến bên cuộc đời anh..
Không có e, a vẫn sống.
Không có e, a vẫn cười.
Không có e, a vẫn không khóc.
Không có e, a vẫn có thể ở quanh những người bạn.
Không có e, a vẫn có thể làm được mọi việc.
Không có e, a vẫn sẽ hát…
Không có e, a sẽ có thời gian để tâm vào những việc khác hơn.
……NHƯNG…….
….Không có e, a sẽ sống một cách vất vả.
….Không có e, a sẽ chỉ nở những nụ cười gượng gạo.
….Không có e, a không khóc nhưng nước mắt vẫn chảy vào tim.
….Không có e, a cảm thấy cô đơn, lạc lõng giữa cả thế giới này.
….Không có e, a làm mọi thứ một mình thật khó khăn.
….Không có e, a sẽ chỉ hát những bài hát buồn.
….Không có e,a vẫn có tất cả.
Nhưng Rồi….Cũng Thấy Cô Đơn Và Lạnh Lẽo lắm người ơi
-Anh ấy bị khối u ở não, anh ấy có thể sẽ quên hết nhưng gì trước đây và sẽ không điều chỉnh được hành vi của mình, nên có thể gây hại cho người khác, nên anh ấy quyết định chia tay chị vì không muốn làm chị tổn thương,trên đường bay qua nước ngoài máy bay của anh đã gặp nạn và thiệt mạng toàn bộ. Lời nói của cô gái vẫn vang lên bên tai. Nói xong cô cô gái đưa cho nó chiếc kẹp màu tím:
-Anh ấy tặng chị.
Nói xong cô gái ấy rời khỏi cùng với tiếng nấc của mình, chỉ còn mình ở đó, đau khổ đến tột cùng.anh bảo nó sống hạnh phúc ư hạnh phúc khi nơi đó không có anh sao? Nó không làm được không làm được, làm ơn hãy trở về với nó đi..
Một tiếng sấm nữa chợt vang lên, thế là nó lại trở về, một căn phòng lạnh lẽo cô đơn. Nó lau giọt nước mắt trên mặt, xách máy vi tính dùi đầu vào công việc để quên anh.
Hôm sau nó đến công ty cả công ty xôn xao là hôm giám đốc xuất hiện để trình diện mọi người, nó không thèm quan tâm nhưng vì bắt buộc nên nó là cũng phải ngồi vào hàng ghế nhân viên, sau bao nhiêu lời nói dài dòng thì vị dám đốc cũng bước ra nó sững sờ người dám đốc ấy có dạng người cao cao, khuôn mặt ngăm đen, nhìn giống anh như đúc, không lẽ nhớ anh dến nỗi trông gà hóa cuốc sao. Chắc có lẽ nó nên thôi nhớ về anh thôi, anh đã ra đi mãi rồi. Tuy nó cố suy nghĩ như vậy nhưng thật sự người đó rất giống anh, Giờ tan tầm trời bây giờ đã tối mịt nó lững thững ra về, từ đằng xa nó thấy dáng người quen quen đang đứng đợi xe, đó là vị dám đốc và là người giống anh, không hiểu sao nó lại lê bước đến gần anh:
-Xin chào tổng giám đốc, anh đợi xe?
Anh quay sang nhìn nó, một người con gái mặc đồ công sở đang nhìn anh,bỗng nhiên đầu anh đau điếng rồi ngã quị xuống, nó liền ngồi xuống để đỡ anh chiếc kẹp tóc màu tím rớt xuống làm anh sững sờ:
- Sao cô có được chiếc kẹp tóc này?
- Là một người bạn tặng tôi. Anh nhìn nó nhíu mày đầu anh bỗng nhiên nhói lên.
- Bạn nào vậy. Tuy đau nhưng anh cố hỏi.
Chiều hôm ấy, nó nhận được một số lạ gọi đến, nó nhấc máy ở đầu dây bên kia thều thào;
-anh…xin…lỗi. tim nó đập mạnh liên hồi, là giọng của anh, của anh mà, trong lòng nó rấ vui sướng nhưng sự tự cao không cho phép nó có thể tỏ ra vui vẻ;
-có chuyện gì không?
-anh . xin . lỗi. vẫn câu nói đó lặp lại trong điện thoại.
-về chuyện đó sao?
-anh không có lỗi tại tôi quá ngu ngốc mà thôi. Nó nói bằng giọng lạnh lẽo
- Anh …xin…lỗi.
- Anh yêu em.
Đầu dây bên kia chỉ còn lại tiếng tút dài thôi, anh gác máy rồi. Nó tức giận ném mạnh điện thoại vào tường:
-Giả dối.
Buổi tối, nó đang ngồi ăn cơm thì thời sự thông báo chuyến bay MI28 đã bị trục trặc và đâm vào ngọn núi Hải Sơn hiện các cơ quan chức năng đã cố gắng cứu những hành khách, nhưng nguy cơ sống sót rất khó. Nó làm rớt bát cơm cầm trên tay xuống đây là chuyến bay của anh đi mà, bát cơm vỡ toang ra như là lòng của nó, lúc này cũng vỡ hết rồi, nó run run cầm điện thoại gọi cho anh nhưng lại thuê bao. Nó tìm đủ mọi cách liên lạc với anh nhưng lại không được.
Khoảng thời gian sau nó gặp lại cô gái đã đi cùng anh, mắt cô ấy sưng húp:
-Chào chị, em có thể nói chuyện với chị.
Nó cùng cô gái ấy đi vào quán nước nhỏ ven đường, quán tuy nhỏ nhưng rất khang trang, yên tĩnh, nói chuyện rất thoải mái. Cô gái ấy đưa một bức thư cho nó, nó thắc mắc:
-Gì vậy?
-Chị hãy mở ra xem đi.
Em à!
Bây giờ chắc em hận anh lắm đúng không, phải rồi anh là người đàn ông tồi, thấy em đi dưới trời mưa mà không thể che chở, thấy em khóc mà không thể lau đi những giọt nước mắt ấy, thấy em đau khổ mà không thể an ủi, anh đúng là tệ mà, em hãy sống tốt nhé, hãy sống như chưa từng có anh nha. Anh xin lỗi và anh yêu em dù tình cảm của em dành cho anh như thế nào nữa thì anh cũng cám ơn em đã đến bên cuộc đời anh..
Không có e, a vẫn sống.
Không có e, a vẫn cười.
Không có e, a vẫn không khóc.
Không có e, a vẫn có thể ở quanh những người bạn.
Không có e, a vẫn có thể làm được mọi việc.
Không có e, a vẫn sẽ hát…
Không có e, a sẽ có thời gian để tâm vào những việc khác hơn.
……NHƯNG…….
….Không có e, a sẽ sống một cách vất vả.
….Không có e, a sẽ chỉ nở những nụ cười gượng gạo.
….Không có e, a không khóc nhưng nước mắt vẫn chảy vào tim.
….Không có e, a cảm thấy cô đơn, lạc lõng giữa cả thế giới này.
….Không có e, a làm mọi thứ một mình thật khó khăn.
….Không có e, a sẽ chỉ hát những bài hát buồn.
….Không có e,a vẫn có tất cả.
Nhưng Rồi….Cũng Thấy Cô Đơn Và Lạnh Lẽo lắm người ơi
-Anh ấy bị khối u ở não, anh ấy có thể sẽ quên hết nhưng gì trước đây và sẽ không điều chỉnh được hành vi của mình, nên có thể gây hại cho người khác, nên anh ấy quyết định chia tay chị vì không muốn làm chị tổn thương,trên đường bay qua nước ngoài máy bay của anh đã gặp nạn và thiệt mạng toàn bộ. Lời nói của cô gái vẫn vang lên bên tai. Nói xong cô cô gái đưa cho nó chiếc kẹp màu tím:
-Anh ấy tặng chị.
Nói xong cô gái ấy rời khỏi cùng với tiếng nấc của mình, chỉ còn mình ở đó, đau khổ đến tột cùng.anh bảo nó sống hạnh phúc ư hạnh phúc khi nơi đó không có anh sao? Nó không làm được không làm được, làm ơn hãy trở về với nó đi..
Một tiếng sấm nữa chợt vang lên, thế là nó lại trở về, một căn phòng lạnh lẽo cô đơn. Nó lau giọt nước mắt trên mặt, xách máy vi tính dùi đầu vào công việc để quên anh.
Hôm sau nó đến công ty cả công ty xôn xao là hôm giám đốc xuất hiện để trình diện mọi người, nó không thèm quan tâm nhưng vì bắt buộc nên nó là cũng phải ngồi vào hàng ghế nhân viên, sau bao nhiêu lời nói dài dòng thì vị dám đốc cũng bước ra nó sững sờ người dám đốc ấy có dạng người cao cao, khuôn mặt ngăm đen, nhìn giống anh như đúc, không lẽ nhớ anh dến nỗi trông gà hóa cuốc sao. Chắc có lẽ nó nên thôi nhớ về anh thôi, anh đã ra đi mãi rồi. Tuy nó cố suy nghĩ như vậy nhưng thật sự người đó rất giống anh, Giờ tan tầm trời bây giờ đã tối mịt nó lững thững ra về, từ đằng xa nó thấy dáng người quen quen đang đứng đợi xe, đó là vị dám đốc và là người giống anh, không hiểu sao nó lại lê bước đến gần anh:
-Xin chào tổng giám đốc, anh đợi xe?
Anh quay sang nhìn nó, một người con gái mặc đồ công sở đang nhìn anh,bỗng nhiên đầu anh đau điếng rồi ngã quị xuống, nó liền ngồi xuống để đỡ anh chiếc kẹp tóc màu tím rớt xuống làm anh sững sờ:
- Sao cô có được chiếc kẹp tóc này?
- Là một người bạn tặng tôi. Anh nhìn nó nhíu mày đầu anh bỗng nhiên nhói lên.
- Bạn nào vậy. Tuy đau nhưng anh cố hỏi.