Tôi chưa bao giờ thổ lộ với Duy là mình thích cậu ấy. Không phải vì sợ hãi bị từ chối, càng không phải vì sự kiêu ngạo một cách vớ vẩn của con gái. Chẳng qua là vì tôi không biết cách phải yêu thương người khác thế nào.
Tôi là một phóng viên.
Kể ra, mỗi người trong chúng ta đều tồn tại trong đời với một sứ mệnh, và sẽ sống cả đời để hoàn thiện sứ mệnh ấy. Như tôi đã từng tự cho rằng bản thân mình là một người có thể làm được nhiều điều vĩ đại. Cho đến khi tôi phát hiện, đối với thế giới này, bản thân tôi, và những người xung quanh tôi đều nhỏ bé đến nỗi, có hò hét thế nào, có phát điên đến mức nào cũng không ai để ý tới.
Hoàng tử, công chúa và những câu chuyện đẹp như mơ chỉ có trong cổ tích mà thôi.
Tỉnh dậy chúng ta vẫn chỉ là một cô bé lọ lem vì kiếp trước ăn ở không tốt nên kiếp này cứ liên tiếp gặp phải những rủi ro, những tai họa ập đến chẳng báo trước. Có khóc hết nước mắt thì bụt cũng chẳng hiện ra.
- Anh thấy phanh phui sự việc lừa đảo này ra ánh sáng là một việc sai lầm à? Em không sai!
- Linh, em quá nóng lòng muốn thể hiện… Bài viết của em đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến tòa soạn. Em chính là người phải chịu trách nhiệm. Em hiểu chứ?
Anh trưởng ban nhún vai quay đi, mặt vẫn cúi xuống đọc tập hồ sơ dày cộp. Tôi cố khống chế cảm giác oan ức đến tim phổi như sắp phát nổ, chân bấm chặt xuống nền đá hoa lạnh ngắt, bàn tay đông cứng lại vì lạnh nắm chặt thành nắm đấm, móng tay đâm vào da thịt tê buốt.
Và tôi quyết định sẽ rời khỏi đó.
Cho dù thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn phải lựa chọn giữa làm một con rối và làm một con người. Mặc dù tôi chỉ là một đứa kinh nghiệm ít ỏi, nhưng không phải vì thế mà tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì. Hoặc nhìn thấy sai mà im lặng. Tôi không làm được. Bởi vì những thứ mà người ta vẫn cười cợt, khinh thường mỗi lần nhắc đến như “lòng tự trọng” và “cái tôi”, tôi đều muốn giữ chúng, ít nhất là không vứt vào thùng rác trong một ngày nào đó lỏng tay mỏi quá, không kiên trì nổi mà buông ra.
Lang thang trên những con đường đặc quánh vị đông, điện thoại vang lên âm báo tin nhắn. Sau đó là dồn dập cuộc gọi đến. Tôi chán nản tắt máy. Cúi mặt xuống đường bước từng bước. Mùa đông năm nay đến muộn. Đã chẳng còn là cái lạnh co ro, tím ngắt khiến người ta phải co mình xuýt xoa nữa. Ngược lại, có những thứ khác khiến người ta lạnh lẽo hơn.
Duy xuất hiện trước mắt tôi khi trời đã tối, đèn đường thắp sáng cả con phố nhộn nhịp. Tôi mải miết nhìn dòng người xô lệch, đưa đẩy nhau, không ngừng bước về phía trước. Cậu yên lặng ngồi xuống bên cạnh tôi, góc tối tưởng như duy nhất của thành phố giấu chúng tôi trong cái lật mình nhẹ nhàng.
- Duy, dù có cố gắng thế nào, tớ cũng không thể hiểu nổi thế giới này!
Mặc dù đã cố gắng kìm lại nhưng không hiểu sao giọng tôi vẫn cứ run lên, nghẹn ngào như sắp khóc. Không dám đối diện với cậu ấy, tôi hướng mắt về phía chiếc ô tô đang lao đi trên đường, cho tới khi nó chỉ còn là một đốm sáng nhỏ, và biến mất ở khúc quanh cuối đường.
Bàn tay Duy mạnh mẽ vỗ nhè nhẹ lên vai tôi, nhưng phải một lát sau cậu mới trả lời. Cho tới khi tôi suýt mất quên mình vừa nói gì đó.
- Hiểu để làm gì? Làm quen thôi là được rồi!
- …
- Thôi được rồi, nghiến răng nghiến lợi làm gì. Lúc tôi tìm thấy cậu, trông cậu còn thê thảm hơn bây giờ.
- Duy, tôi dựa vào cậu một chút được không?
- Lạnh không?
- Không!
- Ừ, thế thì… free!
Tôi chưa bao giờ thổ lộ với Duy là mình thích cậu ấy. Không phải vì sợ hãi bị từ chối, càng không phải vì sự kiêu ngạo một cách vớ vẩn của con gái. Chẳng qua là vì tôi không biết cách phải yêu thương người khác thế nào. Tôi càng sợ làm tan vỡ một mối quan hệ mà vốn nó đang tốt đẹp.
Nói trắng ra, tôi sợ một ngày nào đó không có ai tìm thấy tôi giữa đông đúc người qua lại, không có ai đến bên cạnh tôi giữa phố phường lạnh lẽo, quơ tay là thấy hơi ấm từ cậu ấy đem lại. Tôi sợ sẽ đánh mất một người cho mình dựa dẫm vô điều kiện, càng sợ sẽ phải cô đơn.
Hai chúng tôi cứ ngồi mãi như thế cho đến khi phố bắt đầu vắng xe qua lại hơn. Tiếng còi xe bớt chói tai và nhịp thở của thành phố bắt đầu êm dịu và da diết hơn. Duy đưa cho tôi nghe bản nhạc cậu ấy vừa sáng tác, chở tôi về trong hơi lạnh se sắt của một ngày giáp lập đông.
- Duy này…
- Sao thế?
- Làm cách nào cậu luôn tìm ra tớ?
- Trực giác!
- Luôn đúng?
- Ừ! Luôn đúng!
Tình bạn giữa một đứa con gái và một thằng con trai đôi khi hơi phức tạp và có phần… kỳ lạ. Nói tôi chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm của Duy dành cho mình là trên mức tình bạn thì không đúng, tôi ít nhất cũng đã vài lần nghĩ đến. Nhưng rồi lại tìm được lý do gì đó để phủ nhận nó. Những lý do kỳ quặc chẳng đầu chẳng cuối ấy rồi thế nào cũng thuyết phục được tôi.
Quỳnh – cô bạn thân duy nhất của tôi vẫn luôn cho rằng tôi sống ích kỷ. Với cô ấy, dường như tôi đang lợi dụng Duy, chỉ muốn dựa dẫm vào tình cảm của cậu ấy mãi.
- Mày có nghĩ đến cảm nhận của Duy không?
Tôi là một phóng viên.
Kể ra, mỗi người trong chúng ta đều tồn tại trong đời với một sứ mệnh, và sẽ sống cả đời để hoàn thiện sứ mệnh ấy. Như tôi đã từng tự cho rằng bản thân mình là một người có thể làm được nhiều điều vĩ đại. Cho đến khi tôi phát hiện, đối với thế giới này, bản thân tôi, và những người xung quanh tôi đều nhỏ bé đến nỗi, có hò hét thế nào, có phát điên đến mức nào cũng không ai để ý tới.
Hoàng tử, công chúa và những câu chuyện đẹp như mơ chỉ có trong cổ tích mà thôi.
Tỉnh dậy chúng ta vẫn chỉ là một cô bé lọ lem vì kiếp trước ăn ở không tốt nên kiếp này cứ liên tiếp gặp phải những rủi ro, những tai họa ập đến chẳng báo trước. Có khóc hết nước mắt thì bụt cũng chẳng hiện ra.
- Anh thấy phanh phui sự việc lừa đảo này ra ánh sáng là một việc sai lầm à? Em không sai!
- Linh, em quá nóng lòng muốn thể hiện… Bài viết của em đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến tòa soạn. Em chính là người phải chịu trách nhiệm. Em hiểu chứ?
Anh trưởng ban nhún vai quay đi, mặt vẫn cúi xuống đọc tập hồ sơ dày cộp. Tôi cố khống chế cảm giác oan ức đến tim phổi như sắp phát nổ, chân bấm chặt xuống nền đá hoa lạnh ngắt, bàn tay đông cứng lại vì lạnh nắm chặt thành nắm đấm, móng tay đâm vào da thịt tê buốt.
Và tôi quyết định sẽ rời khỏi đó.
Cho dù thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn phải lựa chọn giữa làm một con rối và làm một con người. Mặc dù tôi chỉ là một đứa kinh nghiệm ít ỏi, nhưng không phải vì thế mà tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì. Hoặc nhìn thấy sai mà im lặng. Tôi không làm được. Bởi vì những thứ mà người ta vẫn cười cợt, khinh thường mỗi lần nhắc đến như “lòng tự trọng” và “cái tôi”, tôi đều muốn giữ chúng, ít nhất là không vứt vào thùng rác trong một ngày nào đó lỏng tay mỏi quá, không kiên trì nổi mà buông ra.
Lang thang trên những con đường đặc quánh vị đông, điện thoại vang lên âm báo tin nhắn. Sau đó là dồn dập cuộc gọi đến. Tôi chán nản tắt máy. Cúi mặt xuống đường bước từng bước. Mùa đông năm nay đến muộn. Đã chẳng còn là cái lạnh co ro, tím ngắt khiến người ta phải co mình xuýt xoa nữa. Ngược lại, có những thứ khác khiến người ta lạnh lẽo hơn.
Duy xuất hiện trước mắt tôi khi trời đã tối, đèn đường thắp sáng cả con phố nhộn nhịp. Tôi mải miết nhìn dòng người xô lệch, đưa đẩy nhau, không ngừng bước về phía trước. Cậu yên lặng ngồi xuống bên cạnh tôi, góc tối tưởng như duy nhất của thành phố giấu chúng tôi trong cái lật mình nhẹ nhàng.
- Duy, dù có cố gắng thế nào, tớ cũng không thể hiểu nổi thế giới này!
Mặc dù đã cố gắng kìm lại nhưng không hiểu sao giọng tôi vẫn cứ run lên, nghẹn ngào như sắp khóc. Không dám đối diện với cậu ấy, tôi hướng mắt về phía chiếc ô tô đang lao đi trên đường, cho tới khi nó chỉ còn là một đốm sáng nhỏ, và biến mất ở khúc quanh cuối đường.
Bàn tay Duy mạnh mẽ vỗ nhè nhẹ lên vai tôi, nhưng phải một lát sau cậu mới trả lời. Cho tới khi tôi suýt mất quên mình vừa nói gì đó.
- Hiểu để làm gì? Làm quen thôi là được rồi!
- …
- Thôi được rồi, nghiến răng nghiến lợi làm gì. Lúc tôi tìm thấy cậu, trông cậu còn thê thảm hơn bây giờ.
- Duy, tôi dựa vào cậu một chút được không?
- Lạnh không?
- Không!
- Ừ, thế thì… free!
Tôi chưa bao giờ thổ lộ với Duy là mình thích cậu ấy. Không phải vì sợ hãi bị từ chối, càng không phải vì sự kiêu ngạo một cách vớ vẩn của con gái. Chẳng qua là vì tôi không biết cách phải yêu thương người khác thế nào. Tôi càng sợ làm tan vỡ một mối quan hệ mà vốn nó đang tốt đẹp.
Nói trắng ra, tôi sợ một ngày nào đó không có ai tìm thấy tôi giữa đông đúc người qua lại, không có ai đến bên cạnh tôi giữa phố phường lạnh lẽo, quơ tay là thấy hơi ấm từ cậu ấy đem lại. Tôi sợ sẽ đánh mất một người cho mình dựa dẫm vô điều kiện, càng sợ sẽ phải cô đơn.
Hai chúng tôi cứ ngồi mãi như thế cho đến khi phố bắt đầu vắng xe qua lại hơn. Tiếng còi xe bớt chói tai và nhịp thở của thành phố bắt đầu êm dịu và da diết hơn. Duy đưa cho tôi nghe bản nhạc cậu ấy vừa sáng tác, chở tôi về trong hơi lạnh se sắt của một ngày giáp lập đông.
- Duy này…
- Sao thế?
- Làm cách nào cậu luôn tìm ra tớ?
- Trực giác!
- Luôn đúng?
- Ừ! Luôn đúng!
Tình bạn giữa một đứa con gái và một thằng con trai đôi khi hơi phức tạp và có phần… kỳ lạ. Nói tôi chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm của Duy dành cho mình là trên mức tình bạn thì không đúng, tôi ít nhất cũng đã vài lần nghĩ đến. Nhưng rồi lại tìm được lý do gì đó để phủ nhận nó. Những lý do kỳ quặc chẳng đầu chẳng cuối ấy rồi thế nào cũng thuyết phục được tôi.
Quỳnh – cô bạn thân duy nhất của tôi vẫn luôn cho rằng tôi sống ích kỷ. Với cô ấy, dường như tôi đang lợi dụng Duy, chỉ muốn dựa dẫm vào tình cảm của cậu ấy mãi.
- Mày có nghĩ đến cảm nhận của Duy không?