Chương 119: Cảnh gia đình xum họp vui vẻ!
Tập Bác Niên và Mặc Tiểu Tịch nghe thấy tiếng, lập tức tách ra.
Nhìn thấy Hàn Hàn mở to mắt, tò mò nhìn bọn họ, không khỏi cảm thấy vô cùng xấu hổ.
“À…” Tập Bác Niên do dự, thuận miệng bịa chuyện nói: “Răng dì bị đau, ba đang giúp dì giảm đau, bắt sâu.”
Khóe miệng của Mặc Tiểu Tịch co quắp, không ngờ anh lại nghĩ ra lý do dở như vậy.
“Thì ra là vậy.” Hàn Hàn không chút nghi ngờ Tập Bác Niên, ra vẻ đã hiểu: “Ba tiếp tục bắt sâu cho dì đi, nếu không, dì sẽ còn khó chịu.”
Tập Bác Niên cười, nhìn về phía Mặc Tiểu Tịch: “Nếu không thì, chúng ta tiếp tục.”
Tiếp tục cái đầu anh, được lợi còn khoe mẽ, Mặc Tiểu Tịch tức giận trừng mắt nhìn anh, đi tới cạnh giường Hàn Hàn, cười tủm tỉm nói: “Không cần, dì không đau nữa rồi, cảm ơn sự quan tâm của Hàn Hàn.”
“Dì cười lên, thật là đẹp.” Đôi mắt Hàn Hàn lấp lánh nhìn Mặc Tiểu Tịch, nó thật sự rất thích dì này.
“Thật sao? Vậy sau này dì phải cười thường xuyên, như vậy, có thể xinh đẹp mãi mãi.” Mặc Tiểu Tịch nhận được lời khen ngợi của Hàn Hàn, trong lòng giống như ăn được mật ngọt.
Hàn Hàn dùng sức gật đầu: “Dạ! Dì là người xinh đẹp nhất thế giới, Hàn Hàn rất thích dì, ôm ôm.”
Thằng bé dang rộng cánh tay nhỏ nhắn, muốn Mặc Tiểu Tịch ôm nó.
Mặc Tiểu Tịch xúc động ôm lấy Hàn Hàn đang ở trên giường, ôm vào trong lòng, yêu thương vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé: “Dì cũng rất thích Hàn Hàn.” Thằng bé đúng là một thiên sứ nhỏ, dễ thương, hồn nhiên, từ cái ôm này, cô có thể cảm nhận được máu của bọn họ đang lặng lẽ chảy cùng nhau, có thể nhớ tới lúc thằng bé ở trong bụng cô, đạp tới đạp lui.
Cô đã bỏ lỡ dáng vẻ lúc thằng bé sinh ra, bỏ lỡ dáng vẻ lúc thằng bé là một đứa trẻ sơ sinh cho đến khi biết bò, biết đi, biết nhảy, bỏ lỡ lần đầu tiên thằng bé mở miệng gọi mẹ, cô bỏ lỡ rất nhiều, mỗi một thời khắc hạnh phúc thuộc về cô, cho nên trong lòng luôn vô cùng oán hận, vô cùng oán hận.
Nhưng lúc này, khi cô có thể ôm chặt thằng bé vào lòng, mọi oán hận, đột nhiên tiêu tan, trong lòng cô rất thoả mãn, rất thoả mãn, không cần điều gì khác nữa.
“Dì, sao mắt của dì lại đỏ.” Hàn Hàn chỉ vào mắt cô, lo lắng nói.
“Không sao, chỉ là vui quá thôi, vui quá mắt dì sẽ đỏ.” Mặc Tiểu Tịch cũng học theo Tập Bác Niên, tuỳ tiện tìm một lý do.
“Hàn Hàn sẽ không như vậy, Hàn Hàn vui quá sẽ muốn ca hát.” Hàn Hàn suy nghĩ rồi hồn nhiên nói.
“Vậy Hàn Hàn sẽ hát gì nào, bây giờ có thể hát cho dì một bài được không?” Mặc Tiểu Tịch mong đợi nhìn thằng bé, trong mắt chứa đầy tình thương dịu dàng của người mẹ, ở chung với Hàn Hàn, lời nói ngây thơ gì cũng trở nên thú vị.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Hàn phiếm hồng: “Nhưng Hàn Hàn hát không hay, dì đừng cười nhé.”
“Dì nhất định sẽ không cười con, hát đi.” Mặc Tiểu Tịch véo nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé, cưng chiều nói, không ngờ một đứa bé nhỏ như vậy, cũng biết mắc cỡ.
Trong phòng vang lên giọng hát non nớt của Hàn Hàn, vô cùng đáng yêu, tuy âm điệu không rõ ràng lắm, nhưng lại hết sức nhẹ nhàng, rất nhiều lần Mặc Tiểu Tịch muốn bật cười.
Tập Bác Niên lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Mặc Tiểu Tịch, tham gia vào sự vui vẻ của bọn họ, anh từ từ hiểu rõ, nếu muốn Hàn Hàn khoẻ mạnh, vô tư lớn lên, nhất định phải có một gia đình hoàn chỉnh, mấy năm nay, anh và Ninh Ngữ Yên luôn bằng mặt không bằng lòng, có dính dấp cũng chỉ trên sự nghiệp.
Cánh cửa mở ra, Thiên Dã mua đồ ăn tối về, anh đứng trước cửa, nhìn cảnh gia đình xum họp vui vẻ đó, trong lòng hơi thắt lại.
Cảnh này, thật sự là một gia đình hoàn mỹ, anh biết giữa bọn họ có Hàn Hàn, sự liên hệ này sẽ không cắt đứt được, cho dù sau này cô đoạt được Hàn hàn, nhưng Tập Bác Niên vẫn là ba của Hàn Hàn.
“Chú xinh đẹp.” Hàn Hàn nhìn thấy Thiên Dã dùng tay chỉ vào cửa.
Mặc Tiểu Tịch và Tập Bác Niên cùng quay đầu lại, Mặc Tiểu Tịch đứng lên: “Đồ ăn tối đã mua về rồi à.”
“Đúng vậy.” Thiên Dã thản nhiên trả lời, đôi mắt rủ xuống, nhìn không thấy cảm xúc gì trong đó, anh lấy đồ ăn tối từ trong túi ra.
Mặc Tiểu Tịch cầm lấy một phần: “Anh ăn trước đi, em đút cho Hàn Hàn, chắc thằng bé cũng đói bụng rồi.” Cô cầm đồ ăn tối, quay lại bên cạnh Hàn Hàn: “Đã ca xong bài hát, bây giờ ăn cơm có được không nào.”
“Được ạ!” Hàn Hàn vui vẻ trả lời, ngoan ngoãn để Mặc Tiểu Tịch đút nó ăn cơm.
Tập Bác Niên đứng lên, đi qua chỗ Thiên Dã: “Làm phiền cậu rồi, còn để cậu chạy việc lặt vặt.” Trong lời nói của anh, một câu hai nghĩa, nhìn giống như đang khách sáo với bạn bè, thực ra đầy ý châm chọc.
“Không phiền, lòng của tôi luôn rộng rãi.” Thiên Dã cũng không ngốc, lơ đểnh trả lời một câu, ý chỉ lòng dạ Tập Bác Niên hẹp hòi.
“Đây đúng là sự thật, biết rõ có một số thứ không thuộc về cậu, cũng ngu ngốc cam nguyện bỏ ra, chỉ một điểm này, tôi rất khâm phục cậu.” Tập Bác Niên cười nói.
“Chỉ có cố gắng, một ngày nào đó sẽ thuộc về tôi, mà người đã sớm bị knockout, mới nên tự hiểu lấy mình, đừng dây dưa nữa.” Thiên Dã bình tĩnh nói, vẻ mặt lạnh lùng.
Danh sách chương
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 146 (end)
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 145
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 144
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 143
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 142
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 141
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 140
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 139
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 138
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 137
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 136
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 135
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 134
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 133
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 132
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 131
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 130
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 129
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 128
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 127
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 126
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 125
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 124
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 123
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 122
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 121
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 120
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 119
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 118
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 117
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 116
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 115
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 114
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 113
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 112
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 111
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 110
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 109
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 108
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 107
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 106
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 105
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 104
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 103
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 102
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 101
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 100
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 99
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 98
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 97
Tập Bác Niên và Mặc Tiểu Tịch nghe thấy tiếng, lập tức tách ra.
Nhìn thấy Hàn Hàn mở to mắt, tò mò nhìn bọn họ, không khỏi cảm thấy vô cùng xấu hổ.
“À…” Tập Bác Niên do dự, thuận miệng bịa chuyện nói: “Răng dì bị đau, ba đang giúp dì giảm đau, bắt sâu.”
Khóe miệng của Mặc Tiểu Tịch co quắp, không ngờ anh lại nghĩ ra lý do dở như vậy.
“Thì ra là vậy.” Hàn Hàn không chút nghi ngờ Tập Bác Niên, ra vẻ đã hiểu: “Ba tiếp tục bắt sâu cho dì đi, nếu không, dì sẽ còn khó chịu.”
Tập Bác Niên cười, nhìn về phía Mặc Tiểu Tịch: “Nếu không thì, chúng ta tiếp tục.”
Tiếp tục cái đầu anh, được lợi còn khoe mẽ, Mặc Tiểu Tịch tức giận trừng mắt nhìn anh, đi tới cạnh giường Hàn Hàn, cười tủm tỉm nói: “Không cần, dì không đau nữa rồi, cảm ơn sự quan tâm của Hàn Hàn.”
“Dì cười lên, thật là đẹp.” Đôi mắt Hàn Hàn lấp lánh nhìn Mặc Tiểu Tịch, nó thật sự rất thích dì này.
“Thật sao? Vậy sau này dì phải cười thường xuyên, như vậy, có thể xinh đẹp mãi mãi.” Mặc Tiểu Tịch nhận được lời khen ngợi của Hàn Hàn, trong lòng giống như ăn được mật ngọt.
Hàn Hàn dùng sức gật đầu: “Dạ! Dì là người xinh đẹp nhất thế giới, Hàn Hàn rất thích dì, ôm ôm.”
Thằng bé dang rộng cánh tay nhỏ nhắn, muốn Mặc Tiểu Tịch ôm nó.
Mặc Tiểu Tịch xúc động ôm lấy Hàn Hàn đang ở trên giường, ôm vào trong lòng, yêu thương vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé: “Dì cũng rất thích Hàn Hàn.” Thằng bé đúng là một thiên sứ nhỏ, dễ thương, hồn nhiên, từ cái ôm này, cô có thể cảm nhận được máu của bọn họ đang lặng lẽ chảy cùng nhau, có thể nhớ tới lúc thằng bé ở trong bụng cô, đạp tới đạp lui.
Cô đã bỏ lỡ dáng vẻ lúc thằng bé sinh ra, bỏ lỡ dáng vẻ lúc thằng bé là một đứa trẻ sơ sinh cho đến khi biết bò, biết đi, biết nhảy, bỏ lỡ lần đầu tiên thằng bé mở miệng gọi mẹ, cô bỏ lỡ rất nhiều, mỗi một thời khắc hạnh phúc thuộc về cô, cho nên trong lòng luôn vô cùng oán hận, vô cùng oán hận.
Nhưng lúc này, khi cô có thể ôm chặt thằng bé vào lòng, mọi oán hận, đột nhiên tiêu tan, trong lòng cô rất thoả mãn, rất thoả mãn, không cần điều gì khác nữa.
“Dì, sao mắt của dì lại đỏ.” Hàn Hàn chỉ vào mắt cô, lo lắng nói.
“Không sao, chỉ là vui quá thôi, vui quá mắt dì sẽ đỏ.” Mặc Tiểu Tịch cũng học theo Tập Bác Niên, tuỳ tiện tìm một lý do.
“Hàn Hàn sẽ không như vậy, Hàn Hàn vui quá sẽ muốn ca hát.” Hàn Hàn suy nghĩ rồi hồn nhiên nói.
“Vậy Hàn Hàn sẽ hát gì nào, bây giờ có thể hát cho dì một bài được không?” Mặc Tiểu Tịch mong đợi nhìn thằng bé, trong mắt chứa đầy tình thương dịu dàng của người mẹ, ở chung với Hàn Hàn, lời nói ngây thơ gì cũng trở nên thú vị.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Hàn phiếm hồng: “Nhưng Hàn Hàn hát không hay, dì đừng cười nhé.”
“Dì nhất định sẽ không cười con, hát đi.” Mặc Tiểu Tịch véo nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé, cưng chiều nói, không ngờ một đứa bé nhỏ như vậy, cũng biết mắc cỡ.
Trong phòng vang lên giọng hát non nớt của Hàn Hàn, vô cùng đáng yêu, tuy âm điệu không rõ ràng lắm, nhưng lại hết sức nhẹ nhàng, rất nhiều lần Mặc Tiểu Tịch muốn bật cười.
Tập Bác Niên lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Mặc Tiểu Tịch, tham gia vào sự vui vẻ của bọn họ, anh từ từ hiểu rõ, nếu muốn Hàn Hàn khoẻ mạnh, vô tư lớn lên, nhất định phải có một gia đình hoàn chỉnh, mấy năm nay, anh và Ninh Ngữ Yên luôn bằng mặt không bằng lòng, có dính dấp cũng chỉ trên sự nghiệp.
Cánh cửa mở ra, Thiên Dã mua đồ ăn tối về, anh đứng trước cửa, nhìn cảnh gia đình xum họp vui vẻ đó, trong lòng hơi thắt lại.
Cảnh này, thật sự là một gia đình hoàn mỹ, anh biết giữa bọn họ có Hàn Hàn, sự liên hệ này sẽ không cắt đứt được, cho dù sau này cô đoạt được Hàn hàn, nhưng Tập Bác Niên vẫn là ba của Hàn Hàn.
“Chú xinh đẹp.” Hàn Hàn nhìn thấy Thiên Dã dùng tay chỉ vào cửa.
Mặc Tiểu Tịch và Tập Bác Niên cùng quay đầu lại, Mặc Tiểu Tịch đứng lên: “Đồ ăn tối đã mua về rồi à.”
“Đúng vậy.” Thiên Dã thản nhiên trả lời, đôi mắt rủ xuống, nhìn không thấy cảm xúc gì trong đó, anh lấy đồ ăn tối từ trong túi ra.
Mặc Tiểu Tịch cầm lấy một phần: “Anh ăn trước đi, em đút cho Hàn Hàn, chắc thằng bé cũng đói bụng rồi.” Cô cầm đồ ăn tối, quay lại bên cạnh Hàn Hàn: “Đã ca xong bài hát, bây giờ ăn cơm có được không nào.”
“Được ạ!” Hàn Hàn vui vẻ trả lời, ngoan ngoãn để Mặc Tiểu Tịch đút nó ăn cơm.
Tập Bác Niên đứng lên, đi qua chỗ Thiên Dã: “Làm phiền cậu rồi, còn để cậu chạy việc lặt vặt.” Trong lời nói của anh, một câu hai nghĩa, nhìn giống như đang khách sáo với bạn bè, thực ra đầy ý châm chọc.
“Không phiền, lòng của tôi luôn rộng rãi.” Thiên Dã cũng không ngốc, lơ đểnh trả lời một câu, ý chỉ lòng dạ Tập Bác Niên hẹp hòi.
“Đây đúng là sự thật, biết rõ có một số thứ không thuộc về cậu, cũng ngu ngốc cam nguyện bỏ ra, chỉ một điểm này, tôi rất khâm phục cậu.” Tập Bác Niên cười nói.
“Chỉ có cố gắng, một ngày nào đó sẽ thuộc về tôi, mà người đã sớm bị knockout, mới nên tự hiểu lấy mình, đừng dây dưa nữa.” Thiên Dã bình tĩnh nói, vẻ mặt lạnh lùng.
Danh sách chương
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 146 (end)
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 145
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 144
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 143
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 142
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 141
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 140
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 139
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 138
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 137
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 136
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 135
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 134
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 133
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 132
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 131
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 130
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 129
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 128
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 127
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 126
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 125
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 124
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 123
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 122
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 121
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 120
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 119
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 118
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 117
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 116
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 115
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 114
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 113
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 112
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 111
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 110
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 109
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 108
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 107
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 106
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 105
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 104
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 103
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 102
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 101
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 100
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 99
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 98
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 97