Chương 127: Ai tỉnh lại trước!
Editor: Lost In Love
Tập Bác Niên lo lắng hỏi, bị lời nói của bác sĩ làm cho sợ hãi, tim giật thót lên.
“Tỉnh thì sẽ tỉnh, nhưng không biết lúc này, ở nước ngoài có một số trường hợp, hôm sau tỉnh lại cũng có, mấy tháng mới tỉnh cũng có, cho đến mấy năm mới tỉnh cũng có, nên tôi mới nói, vẫn không biết lúc nào.” Bác sĩ nói.
Bác sĩ nói lập lờ, khiến cho Tập Bác Niên không biết nên vui hay nên khóc: “Được rồi, tôi đại khái đã hiểu ý của ông.”
Sau đó Mặc Tiểu Tịch và Ninh Ngữ Yên được chia ra đưa đến phòng bệnh, Tập Bác Niên và Tô Lộ Di đi xem Mặc Tiểu Tịch, Ninh Hải Thành và Thích Tân Nhã đến phòng của Ninh Ngữ Yên.
Bác sĩ và y tá đều biết trong này có vấn đề, cho nên chia ra đưa vào phòng bệnh khác nhau, để tránh gây cãi lộn đánh nhau ở bệnh viện.
Trên giường bệnh, Mặc Tiểu Tịch nằm vô cùng yên tĩnh, đôi mắt khép chặt, trên mặt ứ vết thương, có thể là lúc dây dưa với Ninh Ngữ Yên gây ra.
Tập Bác Niên ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn Mặc Tiểu Tịch giống như đang ngủ, dùng ngón tay gạt những sợi tóc áp trên trán cô ra, vuốt ve mặt cô, Tô Lộ Di biết điều lui ra ngoài trước.
“Mặc Tiểu Tịch, tỉnh dậy nhanh đi, em xem dáng vẻ em nằm này, sao còn có thể đến tranh Hàn Hàn với tôi, em ngốc đến mức thiếu chút nữa ngay cả sinh mạng cũng đánh mất.” Tập Bác Niên nhìn mặt cô, khẽ giọng thì thầm.
Đáp lại anh, tất nhiên chỉ có sự im lặng.
“Mặc Tiểu Tịch, em thật sự là một người mẹ rất giỏi, em biết không, em gan dạ dũng cảm, nếu em cứ nằm như vậy, Hàn Hàn lớn lên từng ngày, nhất định sẽ quên hình dáng của em, em phải tỉnh lại, sau đó nhìn thằng bé lớn lên, chúng ta cùng nhau nhìn thằng bé trưởng thành, được không, tôi biết em sẽ đồng ý.”
“Em biết không, từ trước tới nay, tôi còn nợ em một câu nói, tôi luôn giấu trong lòng, muốn nói lại không dám, nếu em tỉnh, tôi lập tức nói cho em nghe.”
Cô vẫn nằm đó, không có một chút phản ứng, mà anh vẫn ngập ngừng nói.
Trong một phòng bệnh khác, Ninh Hải Thành và Thích Tân Nhã mỗi người ngồi một bên, ngồi bên cạnh Ninh Ngữ Yên.
“Cậu, cậu có biết không, Tập Bác Niên ở trong buổi tiệc nắm tay chị họ, để con hồ ly tinh kia
Đánh chị ấy, chị họ thật sự rất tội nghiệp, bây giờ cậu xem, anh ta cũng không đến nhìn, có vô tình hay không?”
Thích Tân Nhã tức giận và bất bình nói, tức chết cô ta.
Ninh Hải Thành có chút mệt mỏi nhìn con gái đang hôn mê, ngày mai có thể tỉnh lại thì tốt, nhưng nếu không, ông nên làm gì đây.
“Ngữ Yên, con xem ba đã già như vậy rồi, con mau tỉnh lại đi, cái gì mà còn quan trọng hơn tính mạng, con bé ngốc này.” Ninh Hải Thành đau lòng nói, trên thế giới, đau khổ nhất hẳn là người tóc bạc tiễn người tóc đen.
Thích Tân Nhã nhìn chị họ nằm trên giường như vậy, trong lòng càng nghĩ càng giận, bây giờ chị họ đã hoàn toàn bại trận, nếu Mặc Tiểu Tịch kia tỉnh lại, không phải phách lối hơn sao.
“Cậu, vì chị họ chúng ta nhất định phải báo thù, không thì để anh ta và con hồ ly tinh kia đắc ý, nếu không, sau này nhà họ Ninh chúng ta sao còn có thể lăn lộn trên thương trường, cậu nhất định sẽ có cách đối phó Tập Bác Niên phải không?”
“Tân Nhã, kết quả lưỡng bại câu thương, không ai muốn nhìn thấy, tuy Ninh thị có thể chống lại,nhưng thế lực tối đa cũng ngang nhau, nó tổn thất bao nhiêu, ta cũng tổn thất bấy nhiêu, có thể không đấu, ta đương nhiên không muốn đấu, nhưng bây giờ xem ra, cho dù ta không rat ay, Tập Bác Niên cũng không đứng yên, chuẩn bị đối nghịch với nhà họ Ninh chúngta.” Ninh Hải Thành thở dài nói.
“Sợ gì chứ, chúng ta vốn không cần sợ anh ta, sao cậu lại lo lắng như vậy, con không tin anh ta không sợ, chúng ta chiến đấu tới cùng với anh ta.” Thích Tân Nhã không biết lợi biết hại trong đó.
Ninh Hải Thành thở dài, nhìn con gái của mình, trong lòng cũng có chủ kiến, nếu không cách nào tránh khỏi chiến tranh, ông ta cũng chỉ có thể ứng chiến.
Rạng sáng Thiên Dã về tới, anh đi đến khách sạn trước, ở đó đã không còn ai.
Quản lý ở đại sảnh nói cho anh biết, haingười hôm qua ngã từ trên lầu xuống đã được cảnh sát sắp xếp đặt trước nệm hơi, người đã đưa vào bênh viện, còn cho anh địa chỉ.
Nghe được tin này, trong lòng Thiên Dã mừng rỡ, lập tức chạy đến bệnh viện, thật tốt quá, chỉ cần cô không chết, cho dù chỉ là một con đường sống, đối với anh cũng là một tin tức tốt.
Đến bệnh viện, Tập Bác Niên ôm Hàn Hàn ngồi trên ghế ngủ, nghe tiếng mở cửa, lập tức cảnh giác tỉnh lại.
Nhìn thấy người tới, anh thả lỏng xuống:”Là cậu à, tới cũng nhanh thật.”
“tôi quay phim ở bên ngoài, cho nên mới đến muộn, cô ấy thế nào, bác sĩ nói bao giờ tỉnh lại?”
“Không biết, ngay cả bác sĩ cũng nói là không biết bao giờ, vẫn không thể nói trước.” Tập Bác Niên mệt mỏi nói, sự nặng nề trong lòng đè ép anh hít thở không thông.
Thiên Dã ngồi xuống:”Tôi tin Tiểu Tịch sẽ nhanh chóng tỉnh lại, cô ấy luôn rất kiên cường, lúc này cũng vậy, sẽ có thể đứng lên rất nhanh.”
“Những lời này của cậu, nghe rất lọt tai.” Tập Bác Niên bất cười, chỉ mong như lời của Thiên Dã, cô có thể nhanh chóng tỉnh lại.
Danh sách chương
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 146 (end)
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 145
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 144
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 143
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 142
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 141
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 140
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 139
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 138
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 137
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 136
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 135
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 134
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 133
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 132
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 131
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 130
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 129
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 128
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 127
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 126
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 125
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 124
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 123
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 122
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 121
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 120
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 119
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 118
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 117
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 116
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 115
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 114
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 113
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 112
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 111
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 110
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 109
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 108
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 107
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 106
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 105
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 104
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 103
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 102
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 101
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 100
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 99
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 98
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 97
Editor: Lost In Love
Tập Bác Niên lo lắng hỏi, bị lời nói của bác sĩ làm cho sợ hãi, tim giật thót lên.
“Tỉnh thì sẽ tỉnh, nhưng không biết lúc này, ở nước ngoài có một số trường hợp, hôm sau tỉnh lại cũng có, mấy tháng mới tỉnh cũng có, cho đến mấy năm mới tỉnh cũng có, nên tôi mới nói, vẫn không biết lúc nào.” Bác sĩ nói.
Bác sĩ nói lập lờ, khiến cho Tập Bác Niên không biết nên vui hay nên khóc: “Được rồi, tôi đại khái đã hiểu ý của ông.”
Sau đó Mặc Tiểu Tịch và Ninh Ngữ Yên được chia ra đưa đến phòng bệnh, Tập Bác Niên và Tô Lộ Di đi xem Mặc Tiểu Tịch, Ninh Hải Thành và Thích Tân Nhã đến phòng của Ninh Ngữ Yên.
Bác sĩ và y tá đều biết trong này có vấn đề, cho nên chia ra đưa vào phòng bệnh khác nhau, để tránh gây cãi lộn đánh nhau ở bệnh viện.
Trên giường bệnh, Mặc Tiểu Tịch nằm vô cùng yên tĩnh, đôi mắt khép chặt, trên mặt ứ vết thương, có thể là lúc dây dưa với Ninh Ngữ Yên gây ra.
Tập Bác Niên ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn Mặc Tiểu Tịch giống như đang ngủ, dùng ngón tay gạt những sợi tóc áp trên trán cô ra, vuốt ve mặt cô, Tô Lộ Di biết điều lui ra ngoài trước.
“Mặc Tiểu Tịch, tỉnh dậy nhanh đi, em xem dáng vẻ em nằm này, sao còn có thể đến tranh Hàn Hàn với tôi, em ngốc đến mức thiếu chút nữa ngay cả sinh mạng cũng đánh mất.” Tập Bác Niên nhìn mặt cô, khẽ giọng thì thầm.
Đáp lại anh, tất nhiên chỉ có sự im lặng.
“Mặc Tiểu Tịch, em thật sự là một người mẹ rất giỏi, em biết không, em gan dạ dũng cảm, nếu em cứ nằm như vậy, Hàn Hàn lớn lên từng ngày, nhất định sẽ quên hình dáng của em, em phải tỉnh lại, sau đó nhìn thằng bé lớn lên, chúng ta cùng nhau nhìn thằng bé trưởng thành, được không, tôi biết em sẽ đồng ý.”
“Em biết không, từ trước tới nay, tôi còn nợ em một câu nói, tôi luôn giấu trong lòng, muốn nói lại không dám, nếu em tỉnh, tôi lập tức nói cho em nghe.”
Cô vẫn nằm đó, không có một chút phản ứng, mà anh vẫn ngập ngừng nói.
Trong một phòng bệnh khác, Ninh Hải Thành và Thích Tân Nhã mỗi người ngồi một bên, ngồi bên cạnh Ninh Ngữ Yên.
“Cậu, cậu có biết không, Tập Bác Niên ở trong buổi tiệc nắm tay chị họ, để con hồ ly tinh kia
Đánh chị ấy, chị họ thật sự rất tội nghiệp, bây giờ cậu xem, anh ta cũng không đến nhìn, có vô tình hay không?”
Thích Tân Nhã tức giận và bất bình nói, tức chết cô ta.
Ninh Hải Thành có chút mệt mỏi nhìn con gái đang hôn mê, ngày mai có thể tỉnh lại thì tốt, nhưng nếu không, ông nên làm gì đây.
“Ngữ Yên, con xem ba đã già như vậy rồi, con mau tỉnh lại đi, cái gì mà còn quan trọng hơn tính mạng, con bé ngốc này.” Ninh Hải Thành đau lòng nói, trên thế giới, đau khổ nhất hẳn là người tóc bạc tiễn người tóc đen.
Thích Tân Nhã nhìn chị họ nằm trên giường như vậy, trong lòng càng nghĩ càng giận, bây giờ chị họ đã hoàn toàn bại trận, nếu Mặc Tiểu Tịch kia tỉnh lại, không phải phách lối hơn sao.
“Cậu, vì chị họ chúng ta nhất định phải báo thù, không thì để anh ta và con hồ ly tinh kia đắc ý, nếu không, sau này nhà họ Ninh chúng ta sao còn có thể lăn lộn trên thương trường, cậu nhất định sẽ có cách đối phó Tập Bác Niên phải không?”
“Tân Nhã, kết quả lưỡng bại câu thương, không ai muốn nhìn thấy, tuy Ninh thị có thể chống lại,nhưng thế lực tối đa cũng ngang nhau, nó tổn thất bao nhiêu, ta cũng tổn thất bấy nhiêu, có thể không đấu, ta đương nhiên không muốn đấu, nhưng bây giờ xem ra, cho dù ta không rat ay, Tập Bác Niên cũng không đứng yên, chuẩn bị đối nghịch với nhà họ Ninh chúngta.” Ninh Hải Thành thở dài nói.
“Sợ gì chứ, chúng ta vốn không cần sợ anh ta, sao cậu lại lo lắng như vậy, con không tin anh ta không sợ, chúng ta chiến đấu tới cùng với anh ta.” Thích Tân Nhã không biết lợi biết hại trong đó.
Ninh Hải Thành thở dài, nhìn con gái của mình, trong lòng cũng có chủ kiến, nếu không cách nào tránh khỏi chiến tranh, ông ta cũng chỉ có thể ứng chiến.
Rạng sáng Thiên Dã về tới, anh đi đến khách sạn trước, ở đó đã không còn ai.
Quản lý ở đại sảnh nói cho anh biết, haingười hôm qua ngã từ trên lầu xuống đã được cảnh sát sắp xếp đặt trước nệm hơi, người đã đưa vào bênh viện, còn cho anh địa chỉ.
Nghe được tin này, trong lòng Thiên Dã mừng rỡ, lập tức chạy đến bệnh viện, thật tốt quá, chỉ cần cô không chết, cho dù chỉ là một con đường sống, đối với anh cũng là một tin tức tốt.
Đến bệnh viện, Tập Bác Niên ôm Hàn Hàn ngồi trên ghế ngủ, nghe tiếng mở cửa, lập tức cảnh giác tỉnh lại.
Nhìn thấy người tới, anh thả lỏng xuống:”Là cậu à, tới cũng nhanh thật.”
“tôi quay phim ở bên ngoài, cho nên mới đến muộn, cô ấy thế nào, bác sĩ nói bao giờ tỉnh lại?”
“Không biết, ngay cả bác sĩ cũng nói là không biết bao giờ, vẫn không thể nói trước.” Tập Bác Niên mệt mỏi nói, sự nặng nề trong lòng đè ép anh hít thở không thông.
Thiên Dã ngồi xuống:”Tôi tin Tiểu Tịch sẽ nhanh chóng tỉnh lại, cô ấy luôn rất kiên cường, lúc này cũng vậy, sẽ có thể đứng lên rất nhanh.”
“Những lời này của cậu, nghe rất lọt tai.” Tập Bác Niên bất cười, chỉ mong như lời của Thiên Dã, cô có thể nhanh chóng tỉnh lại.
Danh sách chương
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 146 (end)
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 145
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 144
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 143
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 142
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 141
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 140
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 139
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 138
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 137
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 136
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 135
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 134
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 133
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 132
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 131
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 130
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 129
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 128
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 127
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 126
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 125
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 124
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 123
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 122
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 121
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 120
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 119
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 118
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 117
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 116
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 115
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 114
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 113
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 112
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 111
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 110
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 109
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 108
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 107
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 106
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 105
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 104
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 103
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 102
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 101
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 100
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 99
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 98
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 97