Chương 137: Đi với Thiên Dã, hay ở cùng với Tập Bác Niên và Hàn Hàn! 【 Đại Kết Cục 】
Mặc Tiểu Tịch cười khẽ: “Thật xin lỗi! Nhưng tất cả mọi chuyện đã qua, bây giờ em rất tốt, sau khi đến bệnh viện rồi xuất viện, em nghĩ anh đang quay phim, gọi anh đến cũng vô ích, cho nên không nói với anh.”
“Sau này không được vậy nữa đó, mặc kệ xảy ra chuyện gì, em đều phải cho anh biết đầu tiên, có nghe không?” Thiên Dã nghiêm túc nói.
“Vâng! Tuân lệnh, đừng tức giận nữa.” Mặc Tiểu Tịch rất ít khi nhìn thấy anh giận như vậy, chỉ biết ra sức lấy lòng.
Thiên Dã thấy cô như vậy, muốn tức cũng không tức được: “Em định ở đây bao lâu, bây giờ anh diễn xong rồi, theo anh về đi.”
“Vậy, vậy Hàn Hàn, có thể thằng bé không muốn đi.” Mặc Tiểu Tịch hơi do dự nói.
“Là Hàn Hàn không muốn hay em không muốn.” Sắc mặt của Thiên Dã trầm xuống, chuyện anh sợ trong lòng, cuối cùng cũng xảy ra.
Mặc Tiểu Tịch vội nói: “Đương nhiên không phải, em cũng không muốn ở đây, anh đừng hiểu lầm.” Tại sao nói những lời này, cô cảm thấy giống như mình đang nói dối.
Ở đây, bây giờ mỗi ngày của cô đều trôi qua rất nhanh, tuy biết không nên, cô và Tập Bác Niên đã kết thúc, nhưng sự dịu dàng và săn sóc gần đây của anh, khiến cô có chút mê muội.
Đây là lúc nên tỉnh táo lại.
“Được rồi, hôm nay em sẽ rời khỏi đây, nếu Hàn Hàn muốn ở lại, em cũng sẽ không miễn cưỡng dẫn nó đi, trải qua chuyện lần này, em đã suy nghĩ rất nhiều, yêu thương Hàn Hàn, không nhất thiết phải giữ thằng bé bên cạnh, tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng nó nên có quyền lựa chọn.” Mặc Tiểu Tịch chân thành nói, trong lòng vô cùng buồn phiền.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân: “Muốn đoạt hay buông, đều là em nói, Mặc Tiểu Tịch, em đúng là biết tự bào chữa.”
Mặc Tiểu Tịch và Thiên Dã quay đầu lại, nhìn thấy Tập Bác Niên từ bên ngoài bước vào, anh tới đây bao lâu rồi.
“Tại sao anh ở ngoài nghe lén chúng tôi nói chuyện?” Mặc Tiểu Tịch không vui nói, trong nội lòng có chút chột dạ.
“Tại sao lại nói là nghe lén, đây là nhà của tôi, tôi tan làm, đi qua chỗ này, vậy cũng gọi là nghe lén?” Tập Bác Niên lạnh lùng giễu cợt nói, từ giây phút nghe cô muốn rời khỏi đây, tim của anh lập tức lạnh xuống, hoàn toàn lạnh xuống.
Mặc Tiểu Tịch liếm môi: “Đây là tôi không đúng, không nên nói chuyện lớn tiếng ở nhà anh, tôi muốn hỏi Hàn Hàn một số chuyện, hy vọng anh không ngăn cản.”
“Hỏi gì? Hỏi thằng bé đồng ý ở đây với người cha là tôi, hay rời khỏi đây với người mẹ ruột như em sao? Tôi nói cho em biết, nó nhất định sẽ không trả lời em, nó muốn cả hai , mà em , bây giờ nhất định phải đi , không phải sao ?” Trong lòng Tập Bác Niên vô cùng đau đớn , anh cho rằng sau khi trải qua sống chết , bọn họ có thể ở chung với nhau , nhưng vẫn vậy , không có gì thay đổi .
“ Đúng , tôi phải đi , bởi vì tôi và anh đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa , mà Hàn Hàn , tôi cũng phải chấp nhận quyết định của thằng bé , sẽ không ép buộc nó nữa , tất cả mọi chuyện , vẫn nên có một cái kết .” Trong lòng của Mặc Tiểu Tịch cũng rất đau .
“ Đã vậy , em còn xuất hiện để làm gì , em muốn đến giành Hàn Hàn , rồi em đến , bây giờ một câu tôn trọng thằng bé , em lập tức muốn đi , em thật đáng giận , Mặc Tiểu Tịch , em có biết không , em đang làm tổn thương thằng b é , Hàn Hàn nhìn thấy Ninh Ngữ Yên xấu xa, bây giờ lại nhìn thấy em ích kỷ , cái gì mà luôn miệng nói yêu nó , con mẹ nó , tất cả đều là nói nhảm .” Lòng của Tập Bác Niên đang chảy máu .
Anh không biết mình nên lấy lý do gì giữ cô lại , anh sợ lại mất đi cô , nhưng cô phải đi …
Cơ thể của Mặc Tiểu Tịch nghiêng đi , im lặng thật lâu .
Trong phòng khách đột nhiên yên tĩnh như chết , lúc không có Ninh Ngữ Yên , tưởng rằng bầu trời sẽ trong , nhưng cuộc sống không đơn giản vậy , cô không muốn Thiên Dã đau lòng ,không muốn Hàn Hàn đau lòng , cũng không muốn Tập Bác Niên đau lòng , nhưng cuối cùng , dù sao cũng có một người tổn thương .
Cô không thể quan tâm nhiều như vậy .
“ Anh nói rất đúng , có lẽ tôi không nên xuất hiện , nói vậy , không chừng sẽ không mang đến cho Hàn Hàn nhiều khổ sở như thế , không chừng tôi không xuất hiện, Ninh Ngữ Yên cũng sẽ không đối xử với Hàn Hàn như vậy , các người vẫn một nhà hạnh phúc , phải , tôi thật sự không nên xuất hiện .” Trong lòng của Mặc Tiểu Tịch vô cùng khó chịu , mấy ngày nay cô vẫn suy nghĩ , tất cả những chuyện đã xảy ra , cô mới đúng là đầu sỏ , mới đúng là người dẫn hỏa.
“ Hừ … , nhưng em đã xuất hiện , đáng giận nhất chính là , em đã xuất hiện , đảo lộn tất cả , bây giờ còn muốn theo tên mặt trắng nhỏ này rời đi , phải đi đúng không , vậy đi đi , nhưng em không cần phải tìm Hàn Hàn , tôi đã sớm nói , hoặc là em ở lại , ở chung với tôi và Hàn Hàn , hoặc là một mình rời đi , em đừng dài dòng dây dưa , dứt khoát nhanh một chút , lại càng không nên kiếm cớ cho bản thân .” Tập Bác Niên bị kích thích , ngực nổ tung đau đớn , đụng cũng không thể đụng .
Thiên Dã nắm tay vai Mặc Tiểu Tịch : “ Tiểu Tịch , anh cũng tông trọng sự lựa chọn của em , anh sẽ không oán giận em .”
Danh sách chương
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 146 (end)
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 145
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 144
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 143
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 142
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 141
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 140
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 139
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 138
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 137
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 136
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 135
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 134
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 133
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 132
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 131
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 130
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 129
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 128
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 127
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 126
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 125
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 124
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 123
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 122
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 121
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 120
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 119
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 118
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 117
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 116
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 115
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 114
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 113
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 112
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 111
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 110
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 109
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 108
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 107
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 106
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 105
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 104
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 103
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 102
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 101
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 100
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 99
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 98
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 97
Mặc Tiểu Tịch cười khẽ: “Thật xin lỗi! Nhưng tất cả mọi chuyện đã qua, bây giờ em rất tốt, sau khi đến bệnh viện rồi xuất viện, em nghĩ anh đang quay phim, gọi anh đến cũng vô ích, cho nên không nói với anh.”
“Sau này không được vậy nữa đó, mặc kệ xảy ra chuyện gì, em đều phải cho anh biết đầu tiên, có nghe không?” Thiên Dã nghiêm túc nói.
“Vâng! Tuân lệnh, đừng tức giận nữa.” Mặc Tiểu Tịch rất ít khi nhìn thấy anh giận như vậy, chỉ biết ra sức lấy lòng.
Thiên Dã thấy cô như vậy, muốn tức cũng không tức được: “Em định ở đây bao lâu, bây giờ anh diễn xong rồi, theo anh về đi.”
“Vậy, vậy Hàn Hàn, có thể thằng bé không muốn đi.” Mặc Tiểu Tịch hơi do dự nói.
“Là Hàn Hàn không muốn hay em không muốn.” Sắc mặt của Thiên Dã trầm xuống, chuyện anh sợ trong lòng, cuối cùng cũng xảy ra.
Mặc Tiểu Tịch vội nói: “Đương nhiên không phải, em cũng không muốn ở đây, anh đừng hiểu lầm.” Tại sao nói những lời này, cô cảm thấy giống như mình đang nói dối.
Ở đây, bây giờ mỗi ngày của cô đều trôi qua rất nhanh, tuy biết không nên, cô và Tập Bác Niên đã kết thúc, nhưng sự dịu dàng và săn sóc gần đây của anh, khiến cô có chút mê muội.
Đây là lúc nên tỉnh táo lại.
“Được rồi, hôm nay em sẽ rời khỏi đây, nếu Hàn Hàn muốn ở lại, em cũng sẽ không miễn cưỡng dẫn nó đi, trải qua chuyện lần này, em đã suy nghĩ rất nhiều, yêu thương Hàn Hàn, không nhất thiết phải giữ thằng bé bên cạnh, tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng nó nên có quyền lựa chọn.” Mặc Tiểu Tịch chân thành nói, trong lòng vô cùng buồn phiền.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân: “Muốn đoạt hay buông, đều là em nói, Mặc Tiểu Tịch, em đúng là biết tự bào chữa.”
Mặc Tiểu Tịch và Thiên Dã quay đầu lại, nhìn thấy Tập Bác Niên từ bên ngoài bước vào, anh tới đây bao lâu rồi.
“Tại sao anh ở ngoài nghe lén chúng tôi nói chuyện?” Mặc Tiểu Tịch không vui nói, trong nội lòng có chút chột dạ.
“Tại sao lại nói là nghe lén, đây là nhà của tôi, tôi tan làm, đi qua chỗ này, vậy cũng gọi là nghe lén?” Tập Bác Niên lạnh lùng giễu cợt nói, từ giây phút nghe cô muốn rời khỏi đây, tim của anh lập tức lạnh xuống, hoàn toàn lạnh xuống.
Mặc Tiểu Tịch liếm môi: “Đây là tôi không đúng, không nên nói chuyện lớn tiếng ở nhà anh, tôi muốn hỏi Hàn Hàn một số chuyện, hy vọng anh không ngăn cản.”
“Hỏi gì? Hỏi thằng bé đồng ý ở đây với người cha là tôi, hay rời khỏi đây với người mẹ ruột như em sao? Tôi nói cho em biết, nó nhất định sẽ không trả lời em, nó muốn cả hai , mà em , bây giờ nhất định phải đi , không phải sao ?” Trong lòng Tập Bác Niên vô cùng đau đớn , anh cho rằng sau khi trải qua sống chết , bọn họ có thể ở chung với nhau , nhưng vẫn vậy , không có gì thay đổi .
“ Đúng , tôi phải đi , bởi vì tôi và anh đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa , mà Hàn Hàn , tôi cũng phải chấp nhận quyết định của thằng bé , sẽ không ép buộc nó nữa , tất cả mọi chuyện , vẫn nên có một cái kết .” Trong lòng của Mặc Tiểu Tịch cũng rất đau .
“ Đã vậy , em còn xuất hiện để làm gì , em muốn đến giành Hàn Hàn , rồi em đến , bây giờ một câu tôn trọng thằng bé , em lập tức muốn đi , em thật đáng giận , Mặc Tiểu Tịch , em có biết không , em đang làm tổn thương thằng b é , Hàn Hàn nhìn thấy Ninh Ngữ Yên xấu xa, bây giờ lại nhìn thấy em ích kỷ , cái gì mà luôn miệng nói yêu nó , con mẹ nó , tất cả đều là nói nhảm .” Lòng của Tập Bác Niên đang chảy máu .
Anh không biết mình nên lấy lý do gì giữ cô lại , anh sợ lại mất đi cô , nhưng cô phải đi …
Cơ thể của Mặc Tiểu Tịch nghiêng đi , im lặng thật lâu .
Trong phòng khách đột nhiên yên tĩnh như chết , lúc không có Ninh Ngữ Yên , tưởng rằng bầu trời sẽ trong , nhưng cuộc sống không đơn giản vậy , cô không muốn Thiên Dã đau lòng ,không muốn Hàn Hàn đau lòng , cũng không muốn Tập Bác Niên đau lòng , nhưng cuối cùng , dù sao cũng có một người tổn thương .
Cô không thể quan tâm nhiều như vậy .
“ Anh nói rất đúng , có lẽ tôi không nên xuất hiện , nói vậy , không chừng sẽ không mang đến cho Hàn Hàn nhiều khổ sở như thế , không chừng tôi không xuất hiện, Ninh Ngữ Yên cũng sẽ không đối xử với Hàn Hàn như vậy , các người vẫn một nhà hạnh phúc , phải , tôi thật sự không nên xuất hiện .” Trong lòng của Mặc Tiểu Tịch vô cùng khó chịu , mấy ngày nay cô vẫn suy nghĩ , tất cả những chuyện đã xảy ra , cô mới đúng là đầu sỏ , mới đúng là người dẫn hỏa.
“ Hừ … , nhưng em đã xuất hiện , đáng giận nhất chính là , em đã xuất hiện , đảo lộn tất cả , bây giờ còn muốn theo tên mặt trắng nhỏ này rời đi , phải đi đúng không , vậy đi đi , nhưng em không cần phải tìm Hàn Hàn , tôi đã sớm nói , hoặc là em ở lại , ở chung với tôi và Hàn Hàn , hoặc là một mình rời đi , em đừng dài dòng dây dưa , dứt khoát nhanh một chút , lại càng không nên kiếm cớ cho bản thân .” Tập Bác Niên bị kích thích , ngực nổ tung đau đớn , đụng cũng không thể đụng .
Thiên Dã nắm tay vai Mặc Tiểu Tịch : “ Tiểu Tịch , anh cũng tông trọng sự lựa chọn của em , anh sẽ không oán giận em .”
Danh sách chương
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 146 (end)
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 145
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 144
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 143
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 142
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 141
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 140
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 139
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 138
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 137
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 136
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 135
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 134
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 133
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 132
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 131
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 130
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 129
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 128
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 127
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 126
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 125
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 124
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 123
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 122
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 121
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 120
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 119
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 118
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 117
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 116
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 115
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 114
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 113
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 112
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 111
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 110
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 109
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 108
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 107
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 106
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 105
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 104
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 103
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 102
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 101
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 100
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 99
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 98
Đoạt vợ: cô gái, yêu phải em rồi – Chương 97