Polaroid

Đọng lại


- Chuyên mục: Truyện ngắn
- Lượt xem: 140
- Tình trạng: Hoàn thành
Theo thời gian, tình cảm em dành cho anh rốt cuộc là…đọng lại những gì? Đó có lẽ chỉ còn lại vài hạt cát yêu thương mà thôi!

Đã từng rất nhều lần, tự hỏi bản thân mình, tình cảm tôi dành cho người đó là gì? Và… nó lớn đến mức nào? Nhưng kết quả chỉ là…sự rối bời càng nhiều thêm trong lòng. Tình cảm này, ngay từ đầu, tôi đã biết trước kết quả rồi, nhưng vẫn cứ cố gắng níu giữ lấy nó, để rồi… thất vọng!

Không biết bắt đầu từ khi nào, tôi bất tri bất giác phát hiện ra bản thân mình rất để ý đến người đó_cậu bạn lớp bên cạnh. Chưa từng đứng gần nhau, càng không có lấy một lần bắt chuyện… phải, chúng tôi là những con người xa lạ, hai người hoàn toàn xa lạ giữa dòng người đông đúc. Có thể nhìn thấy nhau và cũng có thể bước qua nhau mà không quay đầu lại lấy một lần. Chắc có lẽ, người vô tình đó chỉ có thể là cậu ấy thôi, còn tôi, tôi sẽ không thể kìm lòng được mà quay đầu lại, dõi theo bóng lưng đó đến cuối con đường dài…

Trước kia, tưởng rằng tình cảm này chỉ là rung động nhất thời, nhưng sự thật là… nó đã đeo bám tôi đến tận bây giờ. Cũng giống như hình ảnh của người đó vẫn khắc sâu trong tâm trí của tôi, chưa từng mờ nhạt đi chút nào, và… bất chợt, nó lại hiện về như một thước phim quay chậm, để lại cho tôi là một mớ cảm xúc hỗn độn. Mặc dù vậy, nhưng tôi làm sao có thể quên được hình bóng đó: cái dáng người cao cao, lúc nào cũng ngông nghêng và ngạo mạn, khuôn mặt điển trai cùng với mái tóc để dựng nhuộm màu hung đỏ. Chỉ với ngoại hình như vậy, người ngoài sẽ cho rằng cậu ấy là một thằng con trai ăn chơi, hư hỏng. Nhưng sự thật thì đúng là như vậy! Tôi không phủ nhận bất cứ điều gì ở cậu ấy, nhưng tại sao, quanh đó đâu đây, tôi vẫn có thể nhìn thấy sự cô đơn và…đáng thương của cậu ấy.

Mỗi lần nghe mấy đưa bạn cùng lớp nói chuyện về cậu ấy, tôi lại tự cười nhạo chính mình. Nói là thích cậu ấy, vậy tại sao tôi không biết một chút gì về cậu ấy chứ? Mọi thứ tôi biết về cậu ấy, chỉ đơn giản là hai chữ “nghe nói…”. Có lẽ vì vậy mà khoảng cách giữa chúng tôi đã xa lại càng cách xa hơn nữa…

Tôi vẫn còn nhớ rõ, chuyện cô bạn thân học cùng lớp với cậu ấy kể, đó là cậu ấy đã từng thích một đứa con gái. Nhưng cô ta không có một chút xứng đáng nào với tình cảm vô giá ấy. Mà ngược lại, cô ta chỉ biết lợi dụng vật chất của cậu ấy. Khi không còn gì, cô ta còn bày đặt viết thư chia tay này nọ. Tôi thật sự rất kinh thường loại người như vậy! Nhưng khi nhận được bức thư đó, cậu ấy đã… khóc, cảm giác lúc đó của tôi nói không nên lời, mà tôi chỉ càng thêm căm ghét người con gái đó. Sao cô ta có thể vô tình mà làm tổn thương cậu ấy như vậy chứ? Tôi không thể hình dung nổi, người con trai luôn bày ra bộ mặt cười cợt mà khóc sẽ như thế nào đây? Sẽ… rất đáng thương! Có lẽ từ chuyện này, tôi mới phát hiện ra mình đã thích người con trai cứng rắn mà yếu đuối kia!

Một thời gian sau, tôi mới biết được, cậu ấy được sinh ra trong một gia đình rất giàu có. Nhưng tôi nào có quan tâm đến điều đó chứ, cái tôi quan tâm là cảm giác của cậu ấy như thế nào khi phải sống trong một căn nhà to lớn mà tràn ngập sự lạnh lẽo và cô đơn. Đó có lẽ là sự ngột ngạt, ngột ngạt đến khó thở! Một đứa trẻ sẽ trở nên đáng thương hơn bao giờ hết khi nó được nhận đủ loại vật chất trên đời nhưng lại thiếu đi thứ quan trọng nhất, đó là tình yêu thương từ cha mẹ. Vì vậy mà bạn tôi nói rằng: cậu ấy thường xuyên đi đánh nhau, gây sự hay làm loạn để bố mẹ có chút để ý, chút quan tâm dành cho cậu ấy hơn. Nhưng cậu ấy có thể chọn cách khác mà, có thể ngoan ngoãn, chăm chỉ thì bố mẹ vẫn sẽ quan tâm cậu ấy mà! Sao cậu ấy lại chọn một hướng đi tiêu cực như vậy chứ? Vì vậy mà con người ấy lại càng khiến mình trở lên đáng thương hơn chứ không phải là đáng ghét.

Có lẽ chính vì cái điệu bộ ngông cuồng, vênh váo đó mà ít ai có thể ưa nổi cậu ấy, nói thẳng ra là cậu ấy bị rất nhiều người ghét. Mỗi lần nghe mấy thằng bạn nói xấu về cậu ấy, tôi lại cảm thấy khó chịu và có chút tức giận nhưng tất cả nhưng gì tôi nghe thấy… đều là sự thật. Đã từng rất nhiều lần, tôi nhìn và nghe thấy cậu ấy nói ra những điều rất thô, rất tục… nhưng, tôi không để ý! Có duy nhất một lần, tôi thấy cậu ấy thật sự quá đáng! Đó là một ngày trời mưa to, đến khi trời tạnh thì trên sân trường sẽ có những vũng nước to và sâu đọng lại. Đứa bạn ngồi cạnh tôi là đứa rất hay bị lũ con trai trong lớp trêu đùa. Nó bị lũ con trai cướp hộp bút rồi ném từ trên lầu xuống sân trường mà lại rơi vào đúng vũng nước sâu đó, khiến cho con bé phải xuống dưới gác để lấy lại. Khi nó đang cố gắng vươn tay ra lấy thì cậu ấy chính là người đẩy nó xuống vũng nước đó, khiến con bé ướt nhèm từ trên xuống dưới. Khi nhìn thấy đứa bạn bị như vậy, tôi đã rất tức giận nhưng biết được người làm việc đó thì lòng tôi lại bối rối nói không nên lời. Cho dù có bao nhiêu những lời nói xấu về cậu ấy thì tôi cũng không thể nào ghét nổi con người đó!

1 2 3 Next
- Chồng à, thay đồ mau đến gặp người yêu cũ đi anh!
- Khi tình yêu đến – Phần 2
- Khi tình yêu đến
- Cái tết của người chuyển giới
- Nhóc ngốc
Xtscript load: 0.000016s. Total load: 0.000214