Khác xa với không gian yên tĩnh bên những bản nhạc Ballad buồn trong kia là lòng đường tấp lập người qua lại. Dòng xe bốn bánh vội vã nối đuôi nhau để rồi mất dần ở vùng trời xa xăm vô định hay vội vã quẹo sang một hướng khác song cũng mất tăm.
Việt An đứng trước cửa quán Keeng đợi Kiên Chánh tính tiền. Vòng hai tay trước ngực, cô bé khẽ nhăn trán nhìn về phía trước như đang suy tư chuyện gì đó trọng đại lắm. Thi thoảng lại liếm môi, “chẹp” một tiếng rồi khẽ lắc đầu tỏ tẻ ngán ngẩm cái xã hội này đến cực hạn.
- Thôi ngay cái kiều ngoe nguẩy đầu rồi cười khốn khổ ấy đi. Ai không biết lại nghĩ em bị làm sao đấy!
Việt An cực kì không vui trước lời nhận xét chín phần chê một phần nhắc của anh trai. Cô bé hậm hực dẩu môi lên hỏi vặn lại:
- Bị làm sao là bị làm sao? Có anh bị làm sao đấy!
- Được rồi, về thôi, muộn lắm rồi.
Ai nói Kiên Chánh không đợi được người? Ai nói người anh đợi mãi mãi không đến? Chỉ là người con gái ấy đang đợi anh ở một nơi khác, nơi người ngoài không bao giờ biết đến mà thôi!
Bụp!
Vĩnh Quang từ đâu chạy đến giáng một đòn vào ám trái Kiên Chánh, làm anh chao đảo suýt ngã. Vừa khi định thần lại, biết mình bị đánh mà không rõ nguyên do. Kiên Chánh liếm môi, đưa tay lên sờ má trái rồi lấp tức lao đến túm cổ áo Vĩnh Quang gằng giọng hỏi:
- Cậu điên đấy à? Tại sao lại đánh tôi?
- Tại sao lại đánh cậu à? Đánh cho cậu tỉnh, tôi phải đánh cho cậu tỉnh. – Nói rồi Vĩnh Quang lại đấm thật mạnh vào bụng Kiên Chánh, làm khuôn mặt đẹp trai nhăn lại vì đau. Anh khẽ gập người ôm lấy bụng song ngồi bệt dưới lòng đường hét lên:
- Cậu điên rồi đấy có phải không?
- Tôi điên? Tôi chính là bị cậu làm cho điên rồi. Tỉnh lại đi Kiên Chánh, cậu tỉnh lại đi. Việt An mất rồi, Việt An mất lâu rồi. Cậu cứ thế này con bé cũng không sống lại đâu.
Anh biết! Dĩ nhiên là anh biết Việt An đã mất lâu rồi. Nhưng làm sao chấp nhận nổi khi mà…
10 tuổi, trơ mắt nhìn bố chết dần chết mòn vì mẹ bỏ đi.
28 tuổi gián tiếp dẫn đến cái chết của mẹ
28 tuổi, một lần nữa sắm tròn vai sát nhân, hai tay dâng em gái cho thần chết.
Vậy thì nỗi đau này, nỗi đau này làm sao để quên khi nó mãi mãi là một vết cứa không lành miệng và càng ngày càng rách to, rách toạc?
- Tớ phải làm sao đây? Tớ phải làm sao đây? Thà là say suốt đời tớ cũng không muốn tỉnh lại.
Vĩnh Quang đứng im nhìn người con trai 28 tuổi ngồi bệt dưới đường khóc đòi em gái. 28 tuổi à? Có khi còn chẳng bằng đứa trẻ 8 tuổi khóc đòi kẹo ấy chứ!
Vĩnh Quang nhìn đôi giày trượt quăng lăn lóc bên vệ đường cười đắng. Nguyên do Kiên Chánh mua giày trượt tặng Việt An là: ngày còn giả làm học sinh trường Mạn Thanh. Có lần Kiên Chánh cùng Vĩnh Quang từng thấy Việt An và Trần Tiến đứng giữa sân trường đánh nhau dành giày trượt.
Trần Tiến cao hơn Việt An rất nhiều. Nhóc ta biết lợi thế ấy của mình nên rất hay tự đắc gọi Việt An là: “Bé lùn của anh.” Con gái được người đời gán cho cái mác “phái đẹp” thì ai lại tự đi nhận mình xấu bao giờ? Chính vì lẽ đó, Việt An dẵm chân bình bịch lên cái bóng đổ dài trên nền gạch trong sân sân trường của Trần Tiến mà dọa nạt. Không những thế, con bé còn uy hiếp, đe dọa, nũng nịu hay nịnh bợ cậu nhóc chỉ để mượn cho bằng được đôi giày mới tinh kia đeo thử một lần.
- Đã không biết trượt rồi mà còn đua đòi. Ngã dập răng có ngày.
- Mặc xác tao. Ngã dập răng dập lợi là chuyện của tao. Thế giờ mày có cho mượn không?
- Không! – Trần Tiến cười hì hì tiếp lời. – Ra đây, thơm vào má một cái thật kêu rồi anh cho mượn.
Việt An trừng mắt nhìn bản mặt đểu giả không kém phần ti tiện của Trần Tiến cười gằn. Cô bé dớn cái môi vĩ đại lên song ngoáy ngoáy cái mông đít bỏ đi. Dứt khoát không bao giờ thực hiện điều kiện vô lí ấy của Trần Tiến. Nom cái dáng vẻ đó, chao ôi đánh đá không khác gì Thị Nở trong truyện ngắn “Chí Phèo” của Đại văn hào Nam Cao.
Dứt mình ra khỏi dòng kí ức êm đềm tựa con sông luôn chay hiền hòa không ngừng nghỉ. Vĩnh Quang giật mình khi thấy người đi đường đua nhau tụm năm tụm ba chỉ chỏ vào hắn và Hoàng Kiên Chánh song xì xầm bàn tán hỏi chuyện gì đã xảy ra. Có người thật thà nói không biết, có người lại nổi hứng đi vin vào mấy câu độc thoại vô nghĩa của Kiên Chánh mà dựng chuyện.
- Ôi dào, chăc là đánh nhau vì gái rồi. Thanh niên thời nay đúng thật là…
Người đời luôn vậy. Họ lúc nào cũng im lặng hay giữ thái độ trung lập trước những thứ mình biết rõ. Và luôn đoán bừa hay rủ nhau bình phẩm đời tư của người lạ một cách mù quáng lan man.
- Kiên Chánh, đứng dậy, về nhà với tôi. – Vĩnh Quang chạy đến đỡ lấy vai Hoàng Kiên Chánh rồi lôi cậu ta về nhà bằng một lực không hề nhẹ.
- Đừng. Tôi không muốn.
- Đừng làm ồn nữa, đây là đường quốc lộ đấy. Có gì về nhà rồi nói.
- Không, tôi không muốn. Tôi không muốn. – Kiên Chánh lấy tay đấm bùm bụp vào ngực mình, đoạn tiếp lời: – Đau lắm. Đau lắm đấy.
Mật mã cuối cùng – Ngoại truyện
Mật mã cuối cùng – Chương 17 (end)
Mật mã cuối cùng – Chương 16
Mật mã cuối cùng – Chương 15
Mật mã cuối cùng – Chương 14
Mật mã cuối cùng – Chương 13
Mật mã cuối cùng – Chương 12
Mật mã cuối cùng – Chương 11
Mật mã cuối cùng – Chương 10
Mật mã cuối cùng – Chương 9
Mật mã cuối cùng – Chương 8
Mật mã cuối cùng – Chương 7
Mật mã cuối cùng – Chương 6
Mật mã cuối cùng – Chương 5
Mật mã cuối cùng – Chương 4
Mật mã cuối cùng – Chương 3
Mật mã cuối cùng – Chương 2
Mật mã cuối cùng – Chương 1
Việt An đứng trước cửa quán Keeng đợi Kiên Chánh tính tiền. Vòng hai tay trước ngực, cô bé khẽ nhăn trán nhìn về phía trước như đang suy tư chuyện gì đó trọng đại lắm. Thi thoảng lại liếm môi, “chẹp” một tiếng rồi khẽ lắc đầu tỏ tẻ ngán ngẩm cái xã hội này đến cực hạn.
- Thôi ngay cái kiều ngoe nguẩy đầu rồi cười khốn khổ ấy đi. Ai không biết lại nghĩ em bị làm sao đấy!
Việt An cực kì không vui trước lời nhận xét chín phần chê một phần nhắc của anh trai. Cô bé hậm hực dẩu môi lên hỏi vặn lại:
- Bị làm sao là bị làm sao? Có anh bị làm sao đấy!
- Được rồi, về thôi, muộn lắm rồi.
Ai nói Kiên Chánh không đợi được người? Ai nói người anh đợi mãi mãi không đến? Chỉ là người con gái ấy đang đợi anh ở một nơi khác, nơi người ngoài không bao giờ biết đến mà thôi!
Bụp!
Vĩnh Quang từ đâu chạy đến giáng một đòn vào ám trái Kiên Chánh, làm anh chao đảo suýt ngã. Vừa khi định thần lại, biết mình bị đánh mà không rõ nguyên do. Kiên Chánh liếm môi, đưa tay lên sờ má trái rồi lấp tức lao đến túm cổ áo Vĩnh Quang gằng giọng hỏi:
- Cậu điên đấy à? Tại sao lại đánh tôi?
- Tại sao lại đánh cậu à? Đánh cho cậu tỉnh, tôi phải đánh cho cậu tỉnh. – Nói rồi Vĩnh Quang lại đấm thật mạnh vào bụng Kiên Chánh, làm khuôn mặt đẹp trai nhăn lại vì đau. Anh khẽ gập người ôm lấy bụng song ngồi bệt dưới lòng đường hét lên:
- Cậu điên rồi đấy có phải không?
- Tôi điên? Tôi chính là bị cậu làm cho điên rồi. Tỉnh lại đi Kiên Chánh, cậu tỉnh lại đi. Việt An mất rồi, Việt An mất lâu rồi. Cậu cứ thế này con bé cũng không sống lại đâu.
Anh biết! Dĩ nhiên là anh biết Việt An đã mất lâu rồi. Nhưng làm sao chấp nhận nổi khi mà…
10 tuổi, trơ mắt nhìn bố chết dần chết mòn vì mẹ bỏ đi.
28 tuổi gián tiếp dẫn đến cái chết của mẹ
28 tuổi, một lần nữa sắm tròn vai sát nhân, hai tay dâng em gái cho thần chết.
Vậy thì nỗi đau này, nỗi đau này làm sao để quên khi nó mãi mãi là một vết cứa không lành miệng và càng ngày càng rách to, rách toạc?
- Tớ phải làm sao đây? Tớ phải làm sao đây? Thà là say suốt đời tớ cũng không muốn tỉnh lại.
Vĩnh Quang đứng im nhìn người con trai 28 tuổi ngồi bệt dưới đường khóc đòi em gái. 28 tuổi à? Có khi còn chẳng bằng đứa trẻ 8 tuổi khóc đòi kẹo ấy chứ!
Vĩnh Quang nhìn đôi giày trượt quăng lăn lóc bên vệ đường cười đắng. Nguyên do Kiên Chánh mua giày trượt tặng Việt An là: ngày còn giả làm học sinh trường Mạn Thanh. Có lần Kiên Chánh cùng Vĩnh Quang từng thấy Việt An và Trần Tiến đứng giữa sân trường đánh nhau dành giày trượt.
Trần Tiến cao hơn Việt An rất nhiều. Nhóc ta biết lợi thế ấy của mình nên rất hay tự đắc gọi Việt An là: “Bé lùn của anh.” Con gái được người đời gán cho cái mác “phái đẹp” thì ai lại tự đi nhận mình xấu bao giờ? Chính vì lẽ đó, Việt An dẵm chân bình bịch lên cái bóng đổ dài trên nền gạch trong sân sân trường của Trần Tiến mà dọa nạt. Không những thế, con bé còn uy hiếp, đe dọa, nũng nịu hay nịnh bợ cậu nhóc chỉ để mượn cho bằng được đôi giày mới tinh kia đeo thử một lần.
- Đã không biết trượt rồi mà còn đua đòi. Ngã dập răng có ngày.
- Mặc xác tao. Ngã dập răng dập lợi là chuyện của tao. Thế giờ mày có cho mượn không?
- Không! – Trần Tiến cười hì hì tiếp lời. – Ra đây, thơm vào má một cái thật kêu rồi anh cho mượn.
Việt An trừng mắt nhìn bản mặt đểu giả không kém phần ti tiện của Trần Tiến cười gằn. Cô bé dớn cái môi vĩ đại lên song ngoáy ngoáy cái mông đít bỏ đi. Dứt khoát không bao giờ thực hiện điều kiện vô lí ấy của Trần Tiến. Nom cái dáng vẻ đó, chao ôi đánh đá không khác gì Thị Nở trong truyện ngắn “Chí Phèo” của Đại văn hào Nam Cao.
Dứt mình ra khỏi dòng kí ức êm đềm tựa con sông luôn chay hiền hòa không ngừng nghỉ. Vĩnh Quang giật mình khi thấy người đi đường đua nhau tụm năm tụm ba chỉ chỏ vào hắn và Hoàng Kiên Chánh song xì xầm bàn tán hỏi chuyện gì đã xảy ra. Có người thật thà nói không biết, có người lại nổi hứng đi vin vào mấy câu độc thoại vô nghĩa của Kiên Chánh mà dựng chuyện.
- Ôi dào, chăc là đánh nhau vì gái rồi. Thanh niên thời nay đúng thật là…
Người đời luôn vậy. Họ lúc nào cũng im lặng hay giữ thái độ trung lập trước những thứ mình biết rõ. Và luôn đoán bừa hay rủ nhau bình phẩm đời tư của người lạ một cách mù quáng lan man.
- Kiên Chánh, đứng dậy, về nhà với tôi. – Vĩnh Quang chạy đến đỡ lấy vai Hoàng Kiên Chánh rồi lôi cậu ta về nhà bằng một lực không hề nhẹ.
- Đừng. Tôi không muốn.
- Đừng làm ồn nữa, đây là đường quốc lộ đấy. Có gì về nhà rồi nói.
- Không, tôi không muốn. Tôi không muốn. – Kiên Chánh lấy tay đấm bùm bụp vào ngực mình, đoạn tiếp lời: – Đau lắm. Đau lắm đấy.
Đọc tiếp:
Mật mã cuối cùng – Chương 17 (end)
Danh sách chươngMật mã cuối cùng – Ngoại truyện
Mật mã cuối cùng – Chương 17 (end)
Mật mã cuối cùng – Chương 16
Mật mã cuối cùng – Chương 15
Mật mã cuối cùng – Chương 14
Mật mã cuối cùng – Chương 13
Mật mã cuối cùng – Chương 12
Mật mã cuối cùng – Chương 11
Mật mã cuối cùng – Chương 10
Mật mã cuối cùng – Chương 9
Mật mã cuối cùng – Chương 8
Mật mã cuối cùng – Chương 7
Mật mã cuối cùng – Chương 6
Mật mã cuối cùng – Chương 5
Mật mã cuối cùng – Chương 4
Mật mã cuối cùng – Chương 3
Mật mã cuối cùng – Chương 2
Mật mã cuối cùng – Chương 1