Mật mã cuối cùng – Chương 7


- Chuyên mục: Truyện dài
- Lượt xem: 150
Hộc hộc hộc…

Tôi cật lực đạp xe chở con chim lợn cao mét bảy nặng trên dưới chục tạ liên mồm nói liên thiên. Cái gì mà tao biết giải mật mã, cái gì mà dễ lắm, cái gì mà mày chở đi rồi từ từ tao nói cho mà nghe! Toàn là nói láo. Nó dẫn tôi đi vòng quanh thành phố, hết hẻm này đến ngõ kia, cứ thấy trên bảng hiệu của người ta có chữ cái hay con số gì giống với mật mã mà Vĩnh Quang đưa cho là Trần Tiến lại reo lên, đấm vào lưng tôi bùm bụp ra lệnh rẽ sang đó. Đứng trước quán nhà người ta thuyết trình một thôi, một hồi, một chặp cuối cùng cũng chẳng được gì. Song hai đứa dắt díu nhau đi tiếp.

Vừa mệt vừa đói, mặt trời cũng lên đến đỉnh đầu rồi mà từ sáng đến giờ tôi chưa được cái gì vào bụng cả. Trong khi đó còn phải tập cái bài thể dục từ sáng đến chiều tà này. Lại còn phải nghe Trần Tiến huyên thuyên đủ thứ trên trời dưới đất không có trọng tâm, không có nội dung, không có mục đích. Bực mình tôi thắng xe lại quay đầu hét vào mặt nó:

- Rốt cuộc giờ mày muốn đưa tao đi đâu?

- Không biết nữa, tao cũng đang nghĩ đây.

Nghe Trần Tiến nói song mà bụng tôi sôi lên vì tức, chỉ muốn cúi xuống nhặt đôi tông Bác Hồ lên mà táng thẳng vào mặt nó. Điên máu! Song, tôi thở phì phò cố điều hòa khí quản, nuốt cơn giận vào tim, nhảy ra khỏi xa đạp ngồi ăn vạ dưới vệ đường.

- Mày đang làm cái trò gì đấy? – Trần Tiến nhìn tôi tỏ vẻ kinh ngạc hỏi.

- Ngạch nhiên cái nỗi gì? Tao mới là người hỏi câu ấy thì đúng hơn. Mày đang làm cái trò gì đây?

- Thì giả mật mã cho mày. – Trần Tiến ngu ngơ đáp trả.

Tôi rút một chiếc dép lên, chỉ thẳng vào mặt Trần Tiến. Cố kìm cơn giận để không bay vào đập cho nó một trận. Nghiến răng nghiến lợi trèo trẹo tôi hỏi:

- Tao hỏi lần cuối, mày có biết giải không?

- Có – Trần Tiến vẫn già mồm cãi cố. Được lắm, mày dám nói “không” xem, tao không cho mày đi gặp ông bà tổ tiên sớm mới lạ.
.
.
.
Lượn lờ thêm vài vòng nữa, rốt cuộc tôi vẫn bị Trần Tiến lừa. Một câu nói “có” chắc như đinh đóng cột ấy của nó sau cùng được thay bằng một dây hành động: cười trừ, gãi đầu, gãi tai, xoa mũi, liếm môi, gập người và cuối cùng là thành khẩn xin lỗi.

- Về nhà, tao muốn về nhà. – Tôi hét lên.

- Được rồi, thì về. Chở đi. – Trần Tiến ngồi lên gacbaga sau xe, hai tay vỗ vỗ lên yên xe đạp, hất mặt về phía trước ra hiệu.

- Cái gì mà chở đi? Tao chở mày đi vòng vòng cả buổi sáng rồi còn gì nữa? – Tôi cãi lại.

- Chứ tao có nói là “không phải mày chở” à? – Trần Tiến trưng cái bộ mặt khù khờ vô (số) tội ra chọc tức tôi.

Đang bực mình sẵn, tôi “húp” vào một ngụm không khí thật to, lấp đầy phổi. Song tính ngoác miệng ra tính chửi cho Trần Tiến một trận thì nó đã túm cổ áo tôi lối đến bên cái xe đạp, nháy mắt tinh nghịch nói:

- Thôi đừng lằng nhằng nữa, chở đi, tao đang đói đây. Vận động cả buổi sáng, tốn calo quá! Còn đứng đấy mà trợn mắt nhìn tao à? Chở đi! Về nhà, tao muốn về nhà. – Trần Tiến nhại lại câu nói ban nãy của tôi. Tức mình, tôi dang chân làm một cước cả người lẫn xe cùng ôm đất mà tâm tình kể lể. Đồng thời chống hai tay lên hông, từ trên cao tôi chiếu cái nhìn căm phẫn xuống Trần Tiến bắt đầu rủa sả:

- Mày có biết nhục không thế? Xét về ngoại hình, mày cao hơn tao, nặng hơn tao, đô con hơn tao, lực lưỡng hơn tao vậy mà lại bắt tao chở? Xét về giới tính, mày là một thằng con trai, một thằng con trai đấy! Vậy mà lại ngồi sau xe một đứa con gái rồi liên mồm nói liên thiên vậy hả? Lòng tự trọng của mày đâu rồi? Để cho chó gặm rồi hả? Mày không biết nhục à? Người gì mà cao lêu nghêu, nặng như trâu như bò… – Tôi đứng bên lề đường vung tay vung chân loạn xì ngầu, miệng thì liên tục chửi rủa, sỉ vả nên không biết từ bao giờ Trần Tiến đã bò dậy chạy đến bịt miệng tôi lại, nói khẽ:

- Bà cô của tôi ơi! Tao biết mày La Sát, nhưng mà cũng phải tùy từng chỗ thôi chứ? Ở đây là đường quốc lộ, đường quốc lộ đấy! Lòng tự trọng của tao có bị chó gặm cũng chưa có đến mức bị gặm nát như mày.

Tôi gỡ bàn tay thối tha của Trần Tiến ra khỏi miệng mình, đang tính chửi tiếp thì nó lại một lần nữa bịt miệng tôi lại, nói như rít qua kẽ răng.

- Tao chở mày về là được chứ gì?

Có thế chứ! Không chở xem, tao ném mày ở đây rồi cướp xe đi về, cũng như nhau cả thôi.
.
.
.
- Việt An này… – Trần Tiến ngồi ở trước đạp xe, đưa lưng về phía tôi khẽ gọi.

- Gì? – Tôi ngồi sau xe, tay cầm tờ giấy mật mã nhìn nhìn, lườm lườm. Song lấy thêm một tờ giấy khác kê lên lưng Trần Tiến hí hoáy viết. Tôi tách chuỗi mật mã ấy ra làm hai phần riêng biệt gồm một hàng độc chữ cái và một hàng độc số. Bắt đầu trò chơi của mấy đứa mẫu giáo – ghép chữ đoán nghĩa.

- Không có gì.

1 2 3 ... 7 Next
Đọc tiếp: Mật mã cuối cùng – Chương 6
Quay lại: Mật mã cuối cùng – Chương 8
Danh sách chương
Mật mã cuối cùng – Ngoại truyện
Mật mã cuối cùng – Chương 17 (end)
Mật mã cuối cùng – Chương 16
Mật mã cuối cùng – Chương 15
Mật mã cuối cùng – Chương 14
Mật mã cuối cùng – Chương 13
Mật mã cuối cùng – Chương 12
Mật mã cuối cùng – Chương 11
Mật mã cuối cùng – Chương 10
Mật mã cuối cùng – Chương 9
Mật mã cuối cùng – Chương 8
Mật mã cuối cùng – Chương 7
Mật mã cuối cùng – Chương 6
Mật mã cuối cùng – Chương 5
Mật mã cuối cùng – Chương 4
Mật mã cuối cùng – Chương 3
Mật mã cuối cùng – Chương 2
Mật mã cuối cùng – Chương 1
- Đọc truyện Gặp Anh Trong Chiều Mưa (Full)
- Đọc truyện Mật mã cuối cùng (full)
- Đọc truyện Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã (full)
- Đọc full truyện sock tình
- Đọc truyện Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi (Full)
Xtscript load: 0.000031s. Total load: 0.000291
XtGem Forum catalog