Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Mật mã cuối cùng – Chương 14


- Chuyên mục: Truyện dài
- Lượt xem: 132
Tôi sốt ly bì và nằm chết dí trên giường hai ngày liền. Trong suốt hai ngày ấy, lúc nào Lý Ngân cũng ở bên tôi. Ở bên tôi theo đúng nghĩa đen của nó.

Chỉ cần đi học về, ném cặp sách lên bàn là con nhỏ sẽ bay sang, chèo lên giường và đắp chung chăn với tôi ngay. Ngân sẽ kể chuyện thầy cô, chuyện ở lớp, chuyện học và cả vài ba câu chuyện vụn vặt liên quan đến Vĩnh Quang cho tôi nghe. Từ bé đến lớn, tôi và Ngân chẳng giấu nhau chuyện gì dù chỉ là nhỏ nhặt nhất. Vậy mà giờ lại khác, Lý Ngân vẫn luôn là cô bạn thân không giấu tôi bất cứ chuyện gì. Còn tôi lại trở thành đứa chuyện gì cũng giấu.

Dấu ngón tay trên cổ, trên má và vết bầm trên bụng, Lý Ngân đều thấy cả. Nhưng hiển nhiên nó không đưa ra bất kì một lời thắc mắc nào về chúng. Tôi biết Lý Ngân đang đợi lời giải thích từ tôi, đợi tôi tự động nói ra. Nhưng tôi… thật ra tôi cũng muốn nói cho Ngân biết nhưng lại chẳng biết phải nói sao cho nó hiểu. Nói sao cho người thứ ba nghe câu chuyện này sẽ không có suy nghĩ giống ba mẹ tôi.

Hai ngày không đi học, Trần Tiến chẳng một lần đến thăm tôi. Tôi nghĩ có lẽ là nó giận, dù rằng tôi không biết nó giận chuyện gì. Giận tôi bắt nó nửa đêm nửa hôm chạy đây chạy đó tìm hay giận tôi sảy ra chuyện mà không nói một lời nào? Hai ngày không đi học, tôi chỉ nhận được một cuộc điện thoại của Trần Tiến. Nó hỏi tôi đã đỡ sốt chưa rồi cúp máy. Giọng điệu nghe khách sáo đến rùng mình. Thật ra không phải tôi không muốn nói. Tôi đâu có thói quen giấu bí mật, huống chi lại là hai đứa nó.

Duy nhất có một lần, Lý Ngân ngồi soạn văn trong phòng tôi, con nhỏ khẽ hỏi:

- Cậu tính không nói cho tớ nghe chuyện gì đã xảy ra thật à?

Tôi nằm im trên giường cắn chặt môi, hai tay liên tục đan vào nhau thật chặt. Nhiều lần tính mở miệng ra nói hết tất cả, mà chẳng hiểu sao nửa chữ cũng không thể thốt ra.

- Thôi bỏ đi, cũng chỉ là tính hiếu kì ấy mà. – Ngân nói. – Mau mau mà khỏe lại hộ tôi cái cô nương. Còn hai tuần nữa là thi học kì rồi. Xem cậu này… tính ốm đến bao giờ? Coi trừng không theo kịp bài vở trên lớp thì lúc ấy đừng có mà ôm tớ khóc. – Ngân đùa.

Luôn vậy, Lý Ngân giỏi nhất trong mấy vụ đánh trống lảng. Giỏi hơn cả cái đứa đểu giả hay đi lừa người như tôi nữa. Tôi nằm cười cười phụ họa:

- Chi bằng cậu dạy kèm cho tớ đi.

- Nói trước cho mà biết, Ngân xinh đẹp này lấy tiền dạy kèm hơi bị đắt đấy.

- Ôi dào, tưởng gì chứ ba cái thứ vàng mã ấy đây không thiếu. Đằng ấy cứ việc dạy thôi, tiền nong không quan trọng.

- Ha ha ha…

- Ha ha ha…

Chỉ cần có vậy tiếng cười đùa lại lan tràn khắp căn phòng nhỏ.
.
.
.
Hai ngày bốc hơi khỏi trường lớp, hai ngày kết thông gia với giường chiếu, cuối cùng tôi cũng thấy lại ánh nắng mặt trời.

Sốc lại balo, bước ra khỏi cổng, tôi nhảy tót lên yên sau xe đạp và tặng cho Lý Ngân một nụ cười tươi rói, cười chào buổi sáng. Chuyện là, tuy tôi có hạ sốt nhưng trong người vẫn còn khá mệt mỏi, tự đi xe đạp đến trường thì không an toàn nên có một trách nhiệm thiêng liêng đã được đặt lên vai Lý Ngân. Đó chính là hộ tống tôi đến lớp.

- Cười gì? Mới sáng ra bảnh mắt mà đã lo khoe răng khoe lợi rồi.

Được đà, tôi chẳng thèm cười nữa. Cứ thế, phô nguyên hàm răng trâu của mình ra giữa ánh bình mình. Thấy vậy, Lý Ngân trợn mắt nhìn tôi dọa nạt, ý bảo “ngậm răng lại ngay”. Cơ mà tôi chẳng sợ, đâm ra dọa chán Ngân cũng cười theo.

Trước khi bước chân ra khỏi cửa, tôi đã vạch ra trong đầu một kế hoạch. Thứ nhất, đến trường bằng xe Lý Ngân. Thứ hai, lên lớp làm lành với Trần Tiến rồi dùng Mĩ nhân kế dụ nó chở mình về. Vậy đó, kế hoạch cứ thế mà thực hiện được một nửa.

Tôi ngồi sau lưng Lý Ngân, thò chân ra trước cùng nó đạp đôi. Vừa đi, hai đứa vừa ghẹo nhau song đua nhau cười ầm ầm. Đến khúc cua, tôi thấy Trần Tiến đã đứng chờ sẵn ở đó. Hắng giọng, tôi gào lên:

- Tiến ơi, Tiến lên… Tiến quân ca.

Một chân Trần Tiến gác lên cột mốc ven đường, tay khoanh lại trước ngực. Vừa nhìn thấy mặt hai đứa tôi là giả vờ “dỗi”, đá đểu:

- Khiếp quá, cười đến khản giọng thế này mà ốm đau cái gì? Thôi muốn “cúp cua” thì cứ nói thẳng ra, anh đây không mách lại với thầy bu mi đâu mà sợ.

Tôi tức anh ách, vội vàng gân cổ lên cãi lại:

- Cái gì mà cười khản cổ? Có mà ho khản cổ thì đúng hơn đấy. – Dừng lại một chút, tôi giả ho mấy tiếng phụ họa rồi tức tốc quát ầm lên. – Mày không có mắt nhìn à? Tao ho đến đỏ hai con mắt, đau cả cuống họng, gần đứt giây thanh quản đây này.

- Tớ mong cậu đứt giây thanh quan còn chả kịp ấy chứ. – Song, Lý Ngân và Trần Tiến cùng bật cười. Hai đứa bạn đểu, chỉ giỏi bắt nạt người ốm.

Tôi ngồi sau xe, mặt mày phụng phịu, gườm gườm Trần Tiến. Thi thoảng lại nhiệt tình dang chân đạp vào xe nó vài cái. Miệng thì cũng chẳng rảnh rỗi lấy một giây. Liền, ngay và lập tức, trung ương thần kinh chuyền lệnh xuống ép khuôn miệng nhỏ xinh của tôi phải quăng ra những câu nói thật shock để đập tan cái bản mặt nhởn nhơ của Trần Tiến.

1 2 3 ... 5 Next
Đọc tiếp: Mật mã cuối cùng – Chương 13
Quay lại: Mật mã cuối cùng – Chương 15
Danh sách chương
Mật mã cuối cùng – Ngoại truyện
Mật mã cuối cùng – Chương 17 (end)
Mật mã cuối cùng – Chương 16
Mật mã cuối cùng – Chương 15
Mật mã cuối cùng – Chương 14
Mật mã cuối cùng – Chương 13
Mật mã cuối cùng – Chương 12
Mật mã cuối cùng – Chương 11
Mật mã cuối cùng – Chương 10
Mật mã cuối cùng – Chương 9
Mật mã cuối cùng – Chương 8
Mật mã cuối cùng – Chương 7
Mật mã cuối cùng – Chương 6
Mật mã cuối cùng – Chương 5
Mật mã cuối cùng – Chương 4
Mật mã cuối cùng – Chương 3
Mật mã cuối cùng – Chương 2
Mật mã cuối cùng – Chương 1
- Đọc truyện Gặp Anh Trong Chiều Mưa (Full)
- Đọc truyện Mật mã cuối cùng (full)
- Đọc truyện Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã (full)
- Đọc full truyện sock tình
- Đọc truyện Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi (Full)
Xtscript load: 0.000045s. Total load: 0.000275