Mật mã cuối cùng – Chương 16


- Chuyên mục: Truyện dài
- Lượt xem: 160
Đầu hạ, hoa Phượng đỏ rực rải đầy sân trường. Đầu hạ, ve bắt đầu kêu râm ran. Đầu hạ, học sinh tất bật chuẩn bị cho kì thi cuối năm, thi đại học, thi chuyển cấp. Thân là một học sinh, tôi cũng chăm chỉ ném mình vào đống sách vở, ra sức cày ngày cày đêm cày cho kì thi sắp tới. Ra sức cày để quên đi ánh mắt rỗng tuếch vô hồn, quên đi đôi chân chao đảo khi bước ra khỏi cửa và quên đi… Ba. Quên cả dòng mật mã vô nghĩa trên bàn Chảnh thiếu gia, quên đi tại sao mẹ lại có mặt trước cửa ngôi nhà gỗ, quên đi người đàn ông xa lạ từng gọi tôi là “con gái”, quên đi người anh trai cùng cha khác mẹ và cố quên những cái chỉ trỏ hay lời đàm tiếu xung quanh.

Nói là quên nhưng lại chẳng thể quên.

Tôi nghĩ mãi cũng không hiểu, rốt cuộc thì dòng mật mã xuất hiện trên bàn Chảnh thiếu gia có phải cậu ta để lại cho tôi không? Nếu đúng thật là để lại cho tôi, vậy nhằm mục đích gì? Giải thích tại sao đang yên tôi lại ngất đi và khi mở mắt ra thì có mặt trong nhà Vĩnh Quang. Hay muốn lý giải việc cậu ta cứ thi thoảng lại xuất hiện trước mắt tôi dưới hình hài một doanh nhân thành đạt mà không phải cậu trai tuổi mới lớn. Tôi nghĩ mãi cũng không hiểu, nếu mật mã đúng thật là để lại cho tôi vậy thì tại sao Vĩnh Quang lại có mặt ở đấy rồi cứ khăng khăng lôi tôi về cho bằng được? Hơn hết tất cả là tại sao cứ hứng lên hắn lại xưng anh gọi em với tôi? Chẳng nhẽ trước đó Vĩnh Quang đã biết tôi và hắn có cùng huyết thống? Thêm một cái nữa, tại sao mẹ tôi lại có mặt ở đấy? Lại thêm một cái nữa, mật mã của Chảnh thiếu gia thì liên can gì đến mẹ tôi? Tại sao người lại có mặt ở đấy? TẠI SAO…?

Chuyện tồi tệ nhất là mọi việc đến đấy vẫn còn chưa dừng lại. Không biết bằng cách nào nhưng chỉ vài ngày sau đó, kể từ khi gia đình tôi sảy ra chuyện. Cả trường, ai ai cũng biết tôi và Vĩnh Quang là anh em. Không, nói đúng hơn là những ai quen biết hay thi thoảng có qua lại với tôi đều hay tin. Bởi vậy, dù là trước mặt hay sau lưng, dù có muốn hay không đi chẳng nữa tôi cũng không thể nào tránh khỏi những cái chỉ trỏ hay lời đàm tiếu xung quanh.

Tôi guồng chân đạp xe qua từng đoạn đường thân thuộc, bao quanh đại não là hàng ngàn hàng vạn câu hỏi “tại sao?” Tại sao dạo này Lý Ngân luôn tìm cách lảng tránh tôi? Tại sao khi tôi cần người bên cạnh nhất thì nó lại là người đầu tiên xa lánh tôi? Tại vì tôi và Vĩnh Quang là anh em hay bởi lẽ nó không muốn dây vào tôi để rồi mang tiếng xấu? Ôi thật là… đầu óc rảnh rang không có gì làm lại đi nghĩ linh tinh rồi. Chẳng cần nhờ “người nào đó” tát vài cái vào mặt cho tỉnh ngủ tôi cũng thừa biết rằng Lý Ngân không phải vậy. Nó sẽ không vì mấy thứ linh tinh ấy mà a rua, a tòng với thiên hạ đâu. Cũng sẽ không ngại ở bên tôi hứng chịu gạch đá, đất cát hay những ca từ cay độc của người đời. Biết là vậy thế những tại sao người bịt tai, che mắt và ở bên tôi những lúc hoảng loạn nhất lại luôn là Trần Tiến? Tại sao Trần Tiến lúc nào cũng hồn nhiên cười đùa như chưa từng có chuyện gì sảy ra? Là vì nó muốn an ủi tôi theo cách của riêng mình hay vốn dĩ chàng ta chẳng để tâm bất kì chuyện gì?

Gạt chân chống xe, tôi lững thững bước vào nhà. Đáng ra tôi phải vui phải cười thật tươi và chạy đến ôm cổ người ba cả tuần không về của mình mới đúng. Nhưng không, tôi đứng im đó, mắt dán chặt vào ghế sa-long tiện. Nơi có hai con người xa lạ đang quấn chặt lấy nhau và làm những thứ… “đồi bại”. Tôi chẳng biết lúc bấy giờ mình nên cười hay nên khóc. Cười vì ba cuối cùng cũng về hay khóc khi thấy ông mang người đàn bà khác vào nhà? Tôi đứng đó giở khóc giở cười, hệt như một vị khách không mời ngang nhiên xem cảnh phim 18+. Chẳng biết qua bao lâu, chỉ biết rằng cho đến khi đôi chân tê cứng và lòng bàn tay thì rớm máu vì móng tay sắc nhọn của chính mình tôi mới nghe thấy giọng nói trầm trầm thân thuộc vang lên.

- Ôi… đứa con gái “hoang” của tôi đi học về rồi đấy à?

Lúc ấy tôi hệt như một con bù nhìn vô dụng rách nát. Đứng trơ mắt nhìn người ta mặc sức phá nát cánh đồng hoa màu của mình mà chẳng biết làm gì? Chỉ biết rằng tôi đã cười, cười rất tươi, cười thay cho câu trả lời và hai gò má khô cong không một giọt nước mắt là minh chứng rõ nhất. Người ngoài nhìn vào chắc hẳn nghĩ tôi là một đứa vô cảm. Những chỉ riêng tôi biết rằng: giả thiết lúc ấy tôi khóc òa đòi ba. Thì liệu người có chạy đến ôm tôi vào lòng mà vỗ về hay không? Tất nhiên là không. Mà có đi chăng nữa thì sự yêu chiều ấy cũng tự động hóa thành lưỡi dao hai lưỡi đua nhau cứa vào da thịt mà thôi. Vậy thì tội gì? Thà là cứ chôn nó vào sâu đáy lòng còn hơn phơi ra cho người ngoài nhìn thấy.

1 2 3 ... 8 Next
Đọc tiếp: Mật mã cuối cùng – Chương 15
Quay lại: Mật mã cuối cùng – Chương 17 (end)
Danh sách chương
Mật mã cuối cùng – Ngoại truyện
Mật mã cuối cùng – Chương 17 (end)
Mật mã cuối cùng – Chương 16
Mật mã cuối cùng – Chương 15
Mật mã cuối cùng – Chương 14
Mật mã cuối cùng – Chương 13
Mật mã cuối cùng – Chương 12
Mật mã cuối cùng – Chương 11
Mật mã cuối cùng – Chương 10
Mật mã cuối cùng – Chương 9
Mật mã cuối cùng – Chương 8
Mật mã cuối cùng – Chương 7
Mật mã cuối cùng – Chương 6
Mật mã cuối cùng – Chương 5
Mật mã cuối cùng – Chương 4
Mật mã cuối cùng – Chương 3
Mật mã cuối cùng – Chương 2
Mật mã cuối cùng – Chương 1
- Đọc truyện Gặp Anh Trong Chiều Mưa (Full)
- Đọc truyện Mật mã cuối cùng (full)
- Đọc truyện Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã (full)
- Đọc full truyện sock tình
- Đọc truyện Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi (Full)
Xtscript load: 0.000028s. Total load: 0.000199
Old school Swatch Watches