XtGem Forum catalog

Mật mã cuối cùng – Chương 5


- Chuyên mục: Truyện dài
- Lượt xem: 119
- Việt An, mày nghe tin gì chưa? – Tôi đang nằm dài trên bàn say giấc nồng, không biết Trần Tiến từ đâu chạy đến đập vào lưng tôi một cái thật đau, hỏi ngớ ngẩn. Biết tin gì là biết tin gì? Có gì thì nói toẹt ra đi lại còn bày đặc hỏi. Mà khoan, có khi nào nó biết chuyện Lý Ngân có bạn trai rồi không? Không lý nào! Biết mà mặt mày lại hớn hở như bắt được vàng thế kia à? Tôi nén đau ngóc đầu dậy hỏi Trần Tiến.

- Đừng nói với tao là mày xin được chữ ký của Ronaldo…

Không để tôi nói nói hết cậu, Trần Tiến đã giáng thêm một trưởng nữa vào lưng. Đâm ra tôi ăn vạ trên bàn luôn. Đau ứa nước mắt.

- Tao không có đùa đâu. – Nói xong Trần Tiến ném cho tôi cái điện thoại rồi kê mông, yên vị trên cái bàn trước mặt.

- Tính “phe” điện thoại mới thì kiếm đứa khác rồi phắn đi. Để yên cho chị ngủ. Hôm qua chị mày làm bài tập đến tận 12 giờ kém mới đi ngủ đấy.

- Giờ mày có dậy không? – Trần Tiến nắm lấy núm tóc đuôi gà của tôi kéo mạnh ra đằng sau. Một chữ thôi, đau, đau muốn khóc luôn.

- Đau! – Tôi vùng vằng ngồi thẳng người dậy, vung tay vung chân loạn sạ, toan đập Trần Tiến một trận nên thân nhưng lại chẳng chúng cái nào. – Mày có biết cái gì gọi là “con trai không đánh con gái” không hả? – Điên tiết tôi chống nạch, gắt ầm lên.

- Cơ mà mày đâu phải con gái!

- Tức là mày cũng không phải con trai chứ gì? – Tôi nhéo mắt vặn ngược lại cái lý cùn của Trần Tiến. Gì chứ? Đấu khẩu với tôi hả? Về nhà tu thêm tám kiếp nữa thì may ra thắng. – Có chuyện gì thì nói nhanh đi cho tao còn ngủ. – Tôi dụi dụi mắt rồi chỉ tay vào quầng thâm bên dưới. – Hôm qua thức khuya làm bài tập thật đấy, không đùa đâu.

- Muốn biết có chuyện gì thì tự đi mà xem lấy. Không ai rảnh đâu mà hầu đến tận cửa. – Trần Tiến hất mặt về phía chiếc điện thoại Smartphone kiêm cục gạch. Chọi gà, gà chết, chọi chó, chó toi của nói mà ra oai với tôi.

- Xì, có chuyện gì thì nói đi cho rồi. – Vừa lầm bầm cộng cằn nhằn Trần Tiến, tôi vừa với tay lấy điện thoại trên bàn xem. Đập vào mắt là một loạt những bức hình Vĩnh Quang chụp lén tôi và đòi chao đồi điều kiện hôm trước. Tôi nuốt khan nước bọt, ngồi cười ngờ nghệch với cái điện thoại khi biết mình được vinh danh lên wedside trường nhặt gạch về xây biệt thự. Mang tiếng là bạn bè cùng trường mà lại toàn dùng những lời lẽ cay độc để sỉ vả nhau thế này. Thật là không chịu nổi!

- Người trong hình là mày phải không? – Trần Tiến hất mặt về phía cái điện thoại, hỏi.

- Sao mày biết. – Tôi giật thốt lên khi nghe nó nói vậy.

- Chơi với mày từ bé đến giờ, chẳng lẽ có cái lưng mày tao cũng không biết? Mà sao thế? Bị chụp lén à?

- Ừ! – Tôi đáp lại bằng một giọng ủi xìu.

- Ngu chưa? Mà đứa nào thế? Có cần tao…

- Mày không cần biết đâu, để tự tao sử nó. – Tôi phải cho Vĩnh Quang một trận nên thân mới được.

Nghĩ rồi tôi chạy qua ngay qua lớp bên tìm Vĩnh Quang nhưng cậu ta không có trong lớp. Không biết là đi đâu rồi, tốt nhất là đừng để tôi tìm thấy, không thì cậu ta sống không yên đâu.

- Việt An, Lưu Việt An, đang tìm anh phải không? Ở trên đây này.

Vội ngửa mặt lên nhìn, tôi thấy Vĩnh Quang đang đứng một mình trên tầng hai của dãy nhà thiết bị. Tay cầm tờ giấy vung vẩy và ngoắc tôi lên. Không cần gọi, tôi cũng đang muốn tìm cậu ta tính sổ đây. Tôi chạy vội lên tầng hai, chỉ thẳng tay vào mặt Vĩnh Quang quát:

- Họ Bùi kia, mớ ảnh trên diễn đàm trường này là sao? Không phải là đã thỏa thuận rồi à? Đừng nói với tôi là cậu tính giở trò lật lọng đấy nhá?

- Làm gì mà gọi “cậu” xưng “tôi” nghe ghê vậy? – Vĩnh Quang nhíu mày nhìn tôi cười cười, tiếp lời: – Đang tìm anh à?

- Anh em gì? Nói nhanh, mớ ảnh trên diễn đàm trường này là sao? HẢ?

- Là sao à? Là đúng như những gì cậu nhìn thấy đấy. – Vĩnh Quang nghiêng đầu nhìn tôi cười hím mí. – Nếu bây giời tớ đăng nốt tấm ảnh cậu cầm trái táo thì sao nhỉ? Chắc là nổi tiếng toàn trường đấy.

- Giờ cậu muốn sao? – Điên tiết tôi gắt ầm lên.

- Rất đơn giản. Tớ có một chuỗi mật mã cần cậu giải hộ. Nếu cậu giải được, tự khắc tớ sẽ xóa hết mớ ảnh đó mà không cần cậu nhắc. Ngược lại, nếu cậu không giải được… – Nói đến đây, Vĩnh Quang nhếnh mép, vẽ lên môi một nụ cười nửa miệng đểu vô cùng tận. – Tự cậu biết.

“Ngủ đi rồi mơ” tôi cay độc nghĩ thầm.

- Việc gì mà tớ phải giải cho cậu mấy cái mật mã vớ vẩn ấy? Theo như điều khoản trong “bản hợp đồng” viết thì cậu phải xóa hết chúng mới phải! – Tôi rất điềm nhiên khơi lại chuyện cũ.

- Được! Vậy thì hợp đồng đâu? Đưa ra đây xem nào? – Vĩnh Quang chìa tay ra nhìn tôi hỏi.

Chết rồi, chết rồi, lúc ấy vui quá tôi lỡ tay quẳng nó đi đâu rồi ấy! Làm sao bây giờ? Ôi cha mẹ ơi?!

- Thôi đừng cố nhớ nữa, tớ đã cho nó một mồi lửa rồi. Giờ thì quyền lợi của cậu đã bị tước bỏ hết, còn gì để nói nữa không? – Cậu ta khẽ phủi bụi trên cánh tay áo, qua đầu nhìn tôi cười hỏi.

- Giờ cậu muốn sao? – Tôi khom người chuẩn bị tư thế cúi xuống nhặt dép lên đập vào mặt Vĩnh Quang. Tôi tức lắm rồi đấy. Hôm qua làm bài tập mệt muốn phờ người ra rồi mà hôm nay còn gặp cái cảnh này. Thử hỏi ai không điên đầu cơ chứ?

- Mật mã!

- Mật mã? Mật mà gì?

Prev 1 2 3 4 Next
Đọc tiếp: Mật mã cuối cùng – Chương 4
Quay lại: Mật mã cuối cùng – Chương 6
Danh sách chương
Mật mã cuối cùng – Ngoại truyện
Mật mã cuối cùng – Chương 17 (end)
Mật mã cuối cùng – Chương 16
Mật mã cuối cùng – Chương 15
Mật mã cuối cùng – Chương 14
Mật mã cuối cùng – Chương 13
Mật mã cuối cùng – Chương 12
Mật mã cuối cùng – Chương 11
Mật mã cuối cùng – Chương 10
Mật mã cuối cùng – Chương 9
Mật mã cuối cùng – Chương 8
Mật mã cuối cùng – Chương 7
Mật mã cuối cùng – Chương 6
Mật mã cuối cùng – Chương 5
Mật mã cuối cùng – Chương 4
Mật mã cuối cùng – Chương 3
Mật mã cuối cùng – Chương 2
Mật mã cuối cùng – Chương 1
- Đọc truyện Gặp Anh Trong Chiều Mưa (Full)
- Đọc truyện Mật mã cuối cùng (full)
- Đọc truyện Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã (full)
- Đọc full truyện sock tình
- Đọc truyện Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi (Full)
Xtscript load: 0.000037s. Total load: 0.000255