- Cái gì? – Tôi giãy nảy lên, sẵn giọng quát. – Tao mới là đứa có quyền nói câu ấy đấy. Mày đang ở nhà tao mà dám vênh mặt làm tướng vậy hả? Thích chết à? – Tôi dứ nắm đấm lên đe dọa. Trần Tiến cũng rất biết phối hợp, nó thấy tôi nổi sùng thì cười đầy bỡn cợt, tự ý ngồi dịch về sau, ngồi sát mép ghế. Liền một giây sau đó, Trần Tiến dang chân đạp thẳng tôi về mép ghế bên kia, làm ổ bánh mỳ đang để trước miệng tôi rơi bịch xuống đất. Vừa bực vừa thẹn, tôi vơ lấy cây chổi lông gà để cạnh mình, lao vào đập Trần Tiến túi bụi. Mặc dù tôi dùng lực không nhiều, thế nhưng đập lên người cũng gây đau đớn lắm. Trần Tiến bị đánh cho vài cái, trái với thường lệ lại chẳng hề quát tôi, thế nhưng nó cũng chẳng hề chịu thua, liền giằng lấy cán chổi từ tôi. Hai chúng tôi quật nhau một trận ngay trên ghế sa-lông tiện, trên tay tôi vẫn lăm lăm cây chổi lông gà vừa nhỏ vừa dẻo, lao vào không khí cứ thế kêu vun vút. Trần Tiến ra sức đoạt lại chổi của tôi, những đâu có dễ. Vật lộn một lúc tôi bắt đầu mệt lử, thở dốc, tóc tai xõa bung, cột tóc trên đầu bỗng nhiên trơn tuột xuống, lủng lẳng bên mai. Chính lúc phân tâm ấy, Trần Tiến chiếm đoạt thành công cây chổi trên tay tôi. Tôi giận tím mặt, nhào đầu về phía trước toan cướp lại. Trần Tiến đã trở mình bật dậy đứng trên ghế, một tay giương cao cây chổi, vóc dáng nó cao vọt hẳn so với tôi, tôi kiễng chân cũng không tới, tôi bật nhảy mấy lần định chụp lấy cán chổi, Trần Tiến đổi tay, tôi lại nhảy, nó vẫn đổi… tôi nhún nhảy liên tục những bốn – năm lần, lần nào cũng vồ hụt, Trần Tiến thế mà tỏ ra đắc ý vô cùng:
- Nhảy à! Nhảy nữa đi!
Tôi tức lắm, toan chống hông quạt cho Trần Tiến một trận thì bỗng dưng điện thoại trong túi nó vang lên. Tôi thấy khi nhìn vào màn hình điện thoại, Trần Tiến thoáng nhíu mày. Rất nhanh sau đó, nó lấy lại dáng vẻ bất cần đời thường ngày, nhấn nút nghe trước mặt tôi.
Loáng thoáng câu được câu không của nó với người ở đầu giây bên kia, thêm cả lời giải thích “gia đình tao sảy ra chuyện rồi” khi Trần Tiến co chân chạy thẳng ra ngoài cửa. Lúc bấy giờ tôi hệt như người vừa mới thoát khỏi cơn mê, một hai sống chết ôm chặt lấy tay Trần Tiến hỏi:
- Mày đi đâu?
Trần Tiến vội vàng gỡ tay tôi ra, mặt mày tím tái, nói như mắng người:
- Ông tao không được khỏe, giờ tao phải theo bố về quê…
Chẳng đợi Trần Tiến nói hết câu, tôi vội buông tay nó ra đứng cười chua chát. Ban đầu là Lý Ngân, giờ lại đến Trần Tiến… Còn gì nữa đâu để mà níu kéo?
- Vậy… tạm biệt!
Tôi thốt lên khe khẽ đủ cho bản thân mình nghe. Tự thấy sống mũi cay cay nên vội vàng chôn mặt xuống nền gạch, nhai đi nhai lại mười đầu ngón chân. Tôi không muốn, thật sự không muốn đến một chút tự tôn cuối cùng này cũng bị mất đi. Tôi đã mất hết tất cả rồi, mất mẹ mất cha, mất cô bạn thân từ ngày nối khố, mất đi Trần Tiến – người luôn quan tâm đến tôi. Và giờ, tôi chẳng còn gì, chỉ còn mỗi niềm kiêu hãnh vô danh này mà thôi. Vậy nên… xin đừng cướp đi của tôi, dù là một hạt sỏi nhỏ đi nữa, tôi cũng muốn có người đồng hành cùng mình đi nốt đoạn đường phía trước. Nhiêu đó là đủ rồi.
- Cái gì mà tạm biệt? Nói nghe như ngày mai mày chết đến nơi ấy. Rõ vớ vẩn!
Trần Tiến giang tay cốc vào đầu tôi một cái đau điếng, vậy mà tôi vẫn con cười được, cười nói “tạm biệt”. Trần Tiến thấy vậy thì thoáng chau mày tỏ vẻ không hài lòng, nhưng rồi cũng chẳng nói gì. Song, dắt xe chạy thẳng về nhà. Tôi đứng đó nhìn theo bóng lưng Trần Tiến khuất dần mà tự nhủ: “Chẳng biết có còn gặp lại không?”
.
.
.
Hoàng Kiên Chánh – anh trai cùng mẹ khác cha bước đến trước mặt tôi nói “xin chào” khi tôi đã bị nỗi đau nướng sắp thành than. Nhưng lúc nhìn thấy anh ta tôi vẫn cười, cười nói: “Chào anh trai”.
Trước ngày Hoàng Kiên Chánh đến tìm tôi, tôi đã nghĩ rất nhiều, tôi cứ đinh ninh rằng khi gặp được anh ta tôi sẽ mạnh dạn cho anh ta vài cái bạt tai mà không thương tiếc. Tôi sẽ mắng chửi anh ta bằng tất cả vốn từ ngữ mình có. Ấy vậy mà không, tôi đơn giản là chỉ ngồi cười nhạt, cười vì tôi ngu ngốc, lúc nào cũng tỏ ra mình thông minh, biết hết tất cả. Nhưng sự thật thì sao? Sự thật là tôi chẳng biết gì cả. Tôi đã quá sai, sai nặng nề khi lúc nào cũng tỏ ra mình là một đứa con gái cá tính. Tôi đã quá kiêu hãnh khi đứng trước mặt Vĩnh Quang khoe khoang rằng mình hay ho thế này thế nọ, để rồi chẳng hề hay biết bản thân đang bị dắt mũi.
Ngày trước Trần Tiến từng nói tôi là một đứa con gái đơn giản, suy nghĩ ngớ ngẩn và bản chất thật thì không khác gì trẻ con học đòi người lớn. Lúc ấy tôi tức lắm, càng cổ cãi cố, cãi cho bao giờ thắng thì thôi. Thấy tôi giở thói đành hanh, Trần Tiến lại càng được đà ngồi chê tôi tợn. Nó nói: thật ra ba cái trò vặt vãnh của tôi chẳng lừa được ai đâu. Nhưng vì thấy tính tôi hay hay, ưa diễn kịch rồi thì lúc nào cũng tỏ ra mình là một con nhím đích thực nên họ mới a rua a tòng hùa theo mà thôi. Thực chất, từ đầu đến cuối, mọi việc tôi làm chỉ là trò cười, một trò cười mà thôi.
Ngày ấy nhỏ tuổi chẳng biết gì, đến tận bây giờ tôi mới ngộ ra rằng xích mích với bạn trai của cạ cứng, tỏ ra thông minh trước mặt bạn cùng lớp – Hoàng Kiên Chánh. Vô tình mọi thứ tôi làm đều nằm trong kế hoạch của họ, một kế hoạch hết sức hoàn hảo.
Tôi cười cười ngửa cổ hỏi anh trai, giọng điệu bỡn cợt:
Mật mã cuối cùng – Ngoại truyện
Mật mã cuối cùng – Chương 17 (end)
Mật mã cuối cùng – Chương 16
Mật mã cuối cùng – Chương 15
Mật mã cuối cùng – Chương 14
Mật mã cuối cùng – Chương 13
Mật mã cuối cùng – Chương 12
Mật mã cuối cùng – Chương 11
Mật mã cuối cùng – Chương 10
Mật mã cuối cùng – Chương 9
Mật mã cuối cùng – Chương 8
Mật mã cuối cùng – Chương 7
Mật mã cuối cùng – Chương 6
Mật mã cuối cùng – Chương 5
Mật mã cuối cùng – Chương 4
Mật mã cuối cùng – Chương 3
Mật mã cuối cùng – Chương 2
Mật mã cuối cùng – Chương 1
- Nhảy à! Nhảy nữa đi!
Tôi tức lắm, toan chống hông quạt cho Trần Tiến một trận thì bỗng dưng điện thoại trong túi nó vang lên. Tôi thấy khi nhìn vào màn hình điện thoại, Trần Tiến thoáng nhíu mày. Rất nhanh sau đó, nó lấy lại dáng vẻ bất cần đời thường ngày, nhấn nút nghe trước mặt tôi.
Loáng thoáng câu được câu không của nó với người ở đầu giây bên kia, thêm cả lời giải thích “gia đình tao sảy ra chuyện rồi” khi Trần Tiến co chân chạy thẳng ra ngoài cửa. Lúc bấy giờ tôi hệt như người vừa mới thoát khỏi cơn mê, một hai sống chết ôm chặt lấy tay Trần Tiến hỏi:
- Mày đi đâu?
Trần Tiến vội vàng gỡ tay tôi ra, mặt mày tím tái, nói như mắng người:
- Ông tao không được khỏe, giờ tao phải theo bố về quê…
Chẳng đợi Trần Tiến nói hết câu, tôi vội buông tay nó ra đứng cười chua chát. Ban đầu là Lý Ngân, giờ lại đến Trần Tiến… Còn gì nữa đâu để mà níu kéo?
- Vậy… tạm biệt!
Tôi thốt lên khe khẽ đủ cho bản thân mình nghe. Tự thấy sống mũi cay cay nên vội vàng chôn mặt xuống nền gạch, nhai đi nhai lại mười đầu ngón chân. Tôi không muốn, thật sự không muốn đến một chút tự tôn cuối cùng này cũng bị mất đi. Tôi đã mất hết tất cả rồi, mất mẹ mất cha, mất cô bạn thân từ ngày nối khố, mất đi Trần Tiến – người luôn quan tâm đến tôi. Và giờ, tôi chẳng còn gì, chỉ còn mỗi niềm kiêu hãnh vô danh này mà thôi. Vậy nên… xin đừng cướp đi của tôi, dù là một hạt sỏi nhỏ đi nữa, tôi cũng muốn có người đồng hành cùng mình đi nốt đoạn đường phía trước. Nhiêu đó là đủ rồi.
- Cái gì mà tạm biệt? Nói nghe như ngày mai mày chết đến nơi ấy. Rõ vớ vẩn!
Trần Tiến giang tay cốc vào đầu tôi một cái đau điếng, vậy mà tôi vẫn con cười được, cười nói “tạm biệt”. Trần Tiến thấy vậy thì thoáng chau mày tỏ vẻ không hài lòng, nhưng rồi cũng chẳng nói gì. Song, dắt xe chạy thẳng về nhà. Tôi đứng đó nhìn theo bóng lưng Trần Tiến khuất dần mà tự nhủ: “Chẳng biết có còn gặp lại không?”
.
.
.
Hoàng Kiên Chánh – anh trai cùng mẹ khác cha bước đến trước mặt tôi nói “xin chào” khi tôi đã bị nỗi đau nướng sắp thành than. Nhưng lúc nhìn thấy anh ta tôi vẫn cười, cười nói: “Chào anh trai”.
Trước ngày Hoàng Kiên Chánh đến tìm tôi, tôi đã nghĩ rất nhiều, tôi cứ đinh ninh rằng khi gặp được anh ta tôi sẽ mạnh dạn cho anh ta vài cái bạt tai mà không thương tiếc. Tôi sẽ mắng chửi anh ta bằng tất cả vốn từ ngữ mình có. Ấy vậy mà không, tôi đơn giản là chỉ ngồi cười nhạt, cười vì tôi ngu ngốc, lúc nào cũng tỏ ra mình thông minh, biết hết tất cả. Nhưng sự thật thì sao? Sự thật là tôi chẳng biết gì cả. Tôi đã quá sai, sai nặng nề khi lúc nào cũng tỏ ra mình là một đứa con gái cá tính. Tôi đã quá kiêu hãnh khi đứng trước mặt Vĩnh Quang khoe khoang rằng mình hay ho thế này thế nọ, để rồi chẳng hề hay biết bản thân đang bị dắt mũi.
Ngày trước Trần Tiến từng nói tôi là một đứa con gái đơn giản, suy nghĩ ngớ ngẩn và bản chất thật thì không khác gì trẻ con học đòi người lớn. Lúc ấy tôi tức lắm, càng cổ cãi cố, cãi cho bao giờ thắng thì thôi. Thấy tôi giở thói đành hanh, Trần Tiến lại càng được đà ngồi chê tôi tợn. Nó nói: thật ra ba cái trò vặt vãnh của tôi chẳng lừa được ai đâu. Nhưng vì thấy tính tôi hay hay, ưa diễn kịch rồi thì lúc nào cũng tỏ ra mình là một con nhím đích thực nên họ mới a rua a tòng hùa theo mà thôi. Thực chất, từ đầu đến cuối, mọi việc tôi làm chỉ là trò cười, một trò cười mà thôi.
Ngày ấy nhỏ tuổi chẳng biết gì, đến tận bây giờ tôi mới ngộ ra rằng xích mích với bạn trai của cạ cứng, tỏ ra thông minh trước mặt bạn cùng lớp – Hoàng Kiên Chánh. Vô tình mọi thứ tôi làm đều nằm trong kế hoạch của họ, một kế hoạch hết sức hoàn hảo.
Tôi cười cười ngửa cổ hỏi anh trai, giọng điệu bỡn cợt:
Đọc tiếp:
Mật mã cuối cùng – Chương 15
Quay lại:
Mật mã cuối cùng – Chương 17 (end)
Danh sách chươngMật mã cuối cùng – Ngoại truyện
Mật mã cuối cùng – Chương 17 (end)
Mật mã cuối cùng – Chương 16
Mật mã cuối cùng – Chương 15
Mật mã cuối cùng – Chương 14
Mật mã cuối cùng – Chương 13
Mật mã cuối cùng – Chương 12
Mật mã cuối cùng – Chương 11
Mật mã cuối cùng – Chương 10
Mật mã cuối cùng – Chương 9
Mật mã cuối cùng – Chương 8
Mật mã cuối cùng – Chương 7
Mật mã cuối cùng – Chương 6
Mật mã cuối cùng – Chương 5
Mật mã cuối cùng – Chương 4
Mật mã cuối cùng – Chương 3
Mật mã cuối cùng – Chương 2
Mật mã cuối cùng – Chương 1