- Sốt. Tao sốt rồi, được chưa? Như vậy đã vừa lòng mày chưa? – Rứt lời, tôi nằm vật ra bàn, tính đánh một giấc thì Trần Tiến nhanh tay túm lấy nắm tóc đuôi gà vểnh ngược của tôi kéo dậy nói:
- Mày có khách kìa.
Tôi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, là Lý Ngân. Gì vậy? Bình thường hiếm khi nó qua tìm tôi như vậy lắm, chỉ có tôi mặt giầy, ngày nào cũng vác mặt qua bên đấy tìm nó thôi. Đến nỗi đứa nào cũng biết mặt tôi, biết tôi với Lý Ngân chơi thân, biết hai đứa gắn bó keo sơn, tình như thủ túc.
- Sao hả? Có gì muốn nói à?
Tôi dựa lưng vào cửa, nghiêng đầu nhìn Lý Ngân cũng là lúc nhìn thấy Bùi Vĩnh Quang đứng sau lưng Lý Ngân. Thò đầu nhìn tôi xòe răng cười:
- Sao cậu lại nói chuyện khó nghe vậy? – Lý Ngân tỏ thái độ bực tức trước cái kiểu nói chưa từng có với bạn thân của tôi, trước cái kiểu nói chuyện khó nghe của tôi.
- Xin lỗi, tại vừa nãy bị cô mắng.
Chẳng biết từ bao giờ tôi lại đi học cái kiểu nói chuyện không đầu, không đuôi, chen khúc giữa nói này của Chảnh thiếu gia nữa. Mà thôi kệ đi. Quan tâm làm gì! Cậu ta có đăng ký bản quyền đâu mà tôi phải nghĩ nhiều làm gì cho mệt.
- Có mà bị chửi té tát không còn lỗ chui thì đúng hơn đấy.
Từ trên đầu tôi rót xuống câu nói thường hay kiếm chuyện gây sự của Trần Tiến. Đang điên sẵn, tôi lấy cù trỏ thụi vào bụng nó mấy cái, gắt:
- Không phải chuyện của mày.
- Tao có nói là chuyện của tao à? – Trần Tiến giả ngu, nắm lấy bím tóc đuôi gà của tôi giật ngược, hỏi vặn lại.
- Biết vậy mà còn đứng đây hóng hớt à? – Tôi quay đầu lại lườm Trầm Tiến rách mắt, nhân tiện giật lại bím tóc đuôi gà, gắt: – Mà này, đừng có gật tóc tao. Không đến khi tao nổi điên lên, “bức” hết tóc mày thì lúc ấy đừng có “khóc”. Hói đầu có ngày.
- Ai bảo với mày tao đứng đây hóng hớt? Hả? Tao đứng đây hóng chuyện đấy chứ. Với cả cái này mà là tóc à? Đuôi bò thì có. Tóc làm gì có cái loại nào lại sợi vàng, sợi đen, sợi đỏ chộn lẫn như trẻ chăn trâu thế này? Động vào chỉ tổ bẩn cả tay, ai thèm. – Nói thì nói vậy chứ Trần Tiến cứ cầm khư khư tóc của tôi trên tay. Song, vẽ lên môi một nụ cười đểu hết mức, vận nội công giật thật mạnh rồi mới chịu thả ra. Bị tấn công bất ngờ, sém chút nữa là tôi bật ngửa ra sau. Ấy vậy mà Trần Tiến đã không đỡ tôi thì thôi lại còn nhấn đầu tôi xuống mà cười khành khạch. May sao khi ấy tôi bám được vào tay Lý Ngân nên mới không làm một cú “cạp cỏ” oai hùng giữa cửa lớp. Tôi loạng choạng cố giữ thăng bằng, cũng là lúc nhìn thấy bàn tay thối tha của Trần Tiến quệt liên tục lên áo mình. Giống như nó mới động phải thứ gì đó bẩn lắm ấy. Trong khi đó răng môi vẫn liên tục phối hợp mà cười theo cái kiểu mất dạy.
Điên tiết, tôi hất bàn tay thối tha của Trần Tiến ra khỏi vai mình, ngửa cổ nhìn nó với ánh mắt hình viên đạn. Hằn học nghĩ: “Cái gì mà sợi vàng, sợi đen, sợi đỏ? Nghe nó nói kìa, ngứa gan không? Cái này là do tóc tôi yếu nên đi nắng bị cháy. Nó chỉ hơi hoe hoe có chút xíu thôi, làm gì mà như đuôi bò? Thằng này… học văn thì không hơn ai, cơ mà cứ động tý là lôi cái này cái kia ra so sánh, nói nghe như đúng rồi ấy”. Điên tiết, tôi dứ nắm đấm lên trước mặt Trần Tiến đe dọa:
- Ngậm mỏ lại và biến ngay nếu không muốn ngày mai tao dắt mày đi trồng răng giả.
Trần Tiến đã không biết sợ thì thôi lại còn cười xòa. Cuộn tay thành nắm đấm, chồng lên nắm đấm tay tôi, giống như động tác người ta thường ăn mừng khi đồng đội hiểu ý nhau, mà rằng:
- Đúng ý tao thế, tao cũng đang định ngày mai dắt mày đi trồng răng giả đây…
Tôi nổi sùng, tức tốc cúi xuống nhặt chiếc bi-tít lên tính phang cho Trần Tiến một trận thì thấy nó chạy được một đoạn khá xa rồi. Đã thế lại cứ liên tục ngoái đầu lại song lấy mấy cái biểu cảm không giống ai chọc tức tôi. Cùng lúc ấy, Trần Tiến chạy ngang qua chỗ Chảnh thiếu gia. Cũng là lúc tôi nhìn thấy cậu ta đang quan sát mình bằng cái nhếch môi cố hữu. Xa xa là một tốp gái xinh, gái đẹp đang chống cằm ngồi ngắm Chánh ca “của họ”. Tôi nuốt nước bọt vội quay mặt đi chửi thầm: “Nhìn cái gì mà nhìn, móc mắt ra bây giờ chứ nhìn”. Nhưng thực chất là tôi sợ, sợ ra về không được ăn cơm mẹ nấu mà phải ăn cháo mẹ nấu, sợ chiều nay không được đến trường mà phải đến viện, sợ mình phải đi gặp ông bà ngoại trước cả thầy bu, sợ tương lai không xa phải chuyển hộ khẩu vào nhà xác. Mới nghĩ đến đấy thôi mà tôi đã rùng mình, da gà da vịt nổi lên từng mảng.
Tôi lia mắt về phía Chảnh thiếu gia, đáp lại tôi vẫn là cái dáng vẻ dửng dưng đi cùng kiểu cười độc tôn của cậu ta. Sợ quá, tôi vội rụt cổ lại, dức khoát quay đầu đi. Đập vào mắt tôi là thân ảnh cao lớn đứng chắn trước mặt, hai tay khoăn trước ngực, đứng thẳng lưng, không nói một lời. Giờ này tôi mới phát hiện ra là tên họ Bùi này cũng cao không thua gì Chảnh thiếu gia. Minh chứng rõ nhất là tôi chỉ đứng đến ngang vai của hắn. Ông trời thật bất công, sao ai cũng cao hơn tôi hết vậy? Một Trần Tiến đã đành, lại thêm mấy cây cột điện mày nữa… Đúng là đau hơn hoạn mà.
Ơ mà thiếu… Lý Ngân của tôi đâu?
Tôi ráo dác tìm kiếm thân ảnh quen thuộc kia giữa hành lang lớp học. Và cùng lúc đó, từ trên đầu dội xuống câu nghi vấn:
Mật mã cuối cùng – Ngoại truyện
Mật mã cuối cùng – Chương 17 (end)
Mật mã cuối cùng – Chương 16
Mật mã cuối cùng – Chương 15
Mật mã cuối cùng – Chương 14
Mật mã cuối cùng – Chương 13
Mật mã cuối cùng – Chương 12
Mật mã cuối cùng – Chương 11
Mật mã cuối cùng – Chương 10
Mật mã cuối cùng – Chương 9
Mật mã cuối cùng – Chương 8
Mật mã cuối cùng – Chương 7
Mật mã cuối cùng – Chương 6
Mật mã cuối cùng – Chương 5
Mật mã cuối cùng – Chương 4
Mật mã cuối cùng – Chương 3
Mật mã cuối cùng – Chương 2
Mật mã cuối cùng – Chương 1
- Mày có khách kìa.
Tôi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, là Lý Ngân. Gì vậy? Bình thường hiếm khi nó qua tìm tôi như vậy lắm, chỉ có tôi mặt giầy, ngày nào cũng vác mặt qua bên đấy tìm nó thôi. Đến nỗi đứa nào cũng biết mặt tôi, biết tôi với Lý Ngân chơi thân, biết hai đứa gắn bó keo sơn, tình như thủ túc.
- Sao hả? Có gì muốn nói à?
Tôi dựa lưng vào cửa, nghiêng đầu nhìn Lý Ngân cũng là lúc nhìn thấy Bùi Vĩnh Quang đứng sau lưng Lý Ngân. Thò đầu nhìn tôi xòe răng cười:
- Sao cậu lại nói chuyện khó nghe vậy? – Lý Ngân tỏ thái độ bực tức trước cái kiểu nói chưa từng có với bạn thân của tôi, trước cái kiểu nói chuyện khó nghe của tôi.
- Xin lỗi, tại vừa nãy bị cô mắng.
Chẳng biết từ bao giờ tôi lại đi học cái kiểu nói chuyện không đầu, không đuôi, chen khúc giữa nói này của Chảnh thiếu gia nữa. Mà thôi kệ đi. Quan tâm làm gì! Cậu ta có đăng ký bản quyền đâu mà tôi phải nghĩ nhiều làm gì cho mệt.
- Có mà bị chửi té tát không còn lỗ chui thì đúng hơn đấy.
Từ trên đầu tôi rót xuống câu nói thường hay kiếm chuyện gây sự của Trần Tiến. Đang điên sẵn, tôi lấy cù trỏ thụi vào bụng nó mấy cái, gắt:
- Không phải chuyện của mày.
- Tao có nói là chuyện của tao à? – Trần Tiến giả ngu, nắm lấy bím tóc đuôi gà của tôi giật ngược, hỏi vặn lại.
- Biết vậy mà còn đứng đây hóng hớt à? – Tôi quay đầu lại lườm Trầm Tiến rách mắt, nhân tiện giật lại bím tóc đuôi gà, gắt: – Mà này, đừng có gật tóc tao. Không đến khi tao nổi điên lên, “bức” hết tóc mày thì lúc ấy đừng có “khóc”. Hói đầu có ngày.
- Ai bảo với mày tao đứng đây hóng hớt? Hả? Tao đứng đây hóng chuyện đấy chứ. Với cả cái này mà là tóc à? Đuôi bò thì có. Tóc làm gì có cái loại nào lại sợi vàng, sợi đen, sợi đỏ chộn lẫn như trẻ chăn trâu thế này? Động vào chỉ tổ bẩn cả tay, ai thèm. – Nói thì nói vậy chứ Trần Tiến cứ cầm khư khư tóc của tôi trên tay. Song, vẽ lên môi một nụ cười đểu hết mức, vận nội công giật thật mạnh rồi mới chịu thả ra. Bị tấn công bất ngờ, sém chút nữa là tôi bật ngửa ra sau. Ấy vậy mà Trần Tiến đã không đỡ tôi thì thôi lại còn nhấn đầu tôi xuống mà cười khành khạch. May sao khi ấy tôi bám được vào tay Lý Ngân nên mới không làm một cú “cạp cỏ” oai hùng giữa cửa lớp. Tôi loạng choạng cố giữ thăng bằng, cũng là lúc nhìn thấy bàn tay thối tha của Trần Tiến quệt liên tục lên áo mình. Giống như nó mới động phải thứ gì đó bẩn lắm ấy. Trong khi đó răng môi vẫn liên tục phối hợp mà cười theo cái kiểu mất dạy.
Điên tiết, tôi hất bàn tay thối tha của Trần Tiến ra khỏi vai mình, ngửa cổ nhìn nó với ánh mắt hình viên đạn. Hằn học nghĩ: “Cái gì mà sợi vàng, sợi đen, sợi đỏ? Nghe nó nói kìa, ngứa gan không? Cái này là do tóc tôi yếu nên đi nắng bị cháy. Nó chỉ hơi hoe hoe có chút xíu thôi, làm gì mà như đuôi bò? Thằng này… học văn thì không hơn ai, cơ mà cứ động tý là lôi cái này cái kia ra so sánh, nói nghe như đúng rồi ấy”. Điên tiết, tôi dứ nắm đấm lên trước mặt Trần Tiến đe dọa:
- Ngậm mỏ lại và biến ngay nếu không muốn ngày mai tao dắt mày đi trồng răng giả.
Trần Tiến đã không biết sợ thì thôi lại còn cười xòa. Cuộn tay thành nắm đấm, chồng lên nắm đấm tay tôi, giống như động tác người ta thường ăn mừng khi đồng đội hiểu ý nhau, mà rằng:
- Đúng ý tao thế, tao cũng đang định ngày mai dắt mày đi trồng răng giả đây…
Tôi nổi sùng, tức tốc cúi xuống nhặt chiếc bi-tít lên tính phang cho Trần Tiến một trận thì thấy nó chạy được một đoạn khá xa rồi. Đã thế lại cứ liên tục ngoái đầu lại song lấy mấy cái biểu cảm không giống ai chọc tức tôi. Cùng lúc ấy, Trần Tiến chạy ngang qua chỗ Chảnh thiếu gia. Cũng là lúc tôi nhìn thấy cậu ta đang quan sát mình bằng cái nhếch môi cố hữu. Xa xa là một tốp gái xinh, gái đẹp đang chống cằm ngồi ngắm Chánh ca “của họ”. Tôi nuốt nước bọt vội quay mặt đi chửi thầm: “Nhìn cái gì mà nhìn, móc mắt ra bây giờ chứ nhìn”. Nhưng thực chất là tôi sợ, sợ ra về không được ăn cơm mẹ nấu mà phải ăn cháo mẹ nấu, sợ chiều nay không được đến trường mà phải đến viện, sợ mình phải đi gặp ông bà ngoại trước cả thầy bu, sợ tương lai không xa phải chuyển hộ khẩu vào nhà xác. Mới nghĩ đến đấy thôi mà tôi đã rùng mình, da gà da vịt nổi lên từng mảng.
Tôi lia mắt về phía Chảnh thiếu gia, đáp lại tôi vẫn là cái dáng vẻ dửng dưng đi cùng kiểu cười độc tôn của cậu ta. Sợ quá, tôi vội rụt cổ lại, dức khoát quay đầu đi. Đập vào mắt tôi là thân ảnh cao lớn đứng chắn trước mặt, hai tay khoăn trước ngực, đứng thẳng lưng, không nói một lời. Giờ này tôi mới phát hiện ra là tên họ Bùi này cũng cao không thua gì Chảnh thiếu gia. Minh chứng rõ nhất là tôi chỉ đứng đến ngang vai của hắn. Ông trời thật bất công, sao ai cũng cao hơn tôi hết vậy? Một Trần Tiến đã đành, lại thêm mấy cây cột điện mày nữa… Đúng là đau hơn hoạn mà.
Ơ mà thiếu… Lý Ngân của tôi đâu?
Tôi ráo dác tìm kiếm thân ảnh quen thuộc kia giữa hành lang lớp học. Và cùng lúc đó, từ trên đầu dội xuống câu nghi vấn:
Đọc tiếp:
Mật mã cuối cùng – Chương 8
Quay lại:
Mật mã cuối cùng – Chương 10
Danh sách chươngMật mã cuối cùng – Ngoại truyện
Mật mã cuối cùng – Chương 17 (end)
Mật mã cuối cùng – Chương 16
Mật mã cuối cùng – Chương 15
Mật mã cuối cùng – Chương 14
Mật mã cuối cùng – Chương 13
Mật mã cuối cùng – Chương 12
Mật mã cuối cùng – Chương 11
Mật mã cuối cùng – Chương 10
Mật mã cuối cùng – Chương 9
Mật mã cuối cùng – Chương 8
Mật mã cuối cùng – Chương 7
Mật mã cuối cùng – Chương 6
Mật mã cuối cùng – Chương 5
Mật mã cuối cùng – Chương 4
Mật mã cuối cùng – Chương 3
Mật mã cuối cùng – Chương 2
Mật mã cuối cùng – Chương 1