- Cậu đang tìm cái gì đấy?
- Lý Ngân đâu? – Tôi ngửa cổ hỏi ngược lại Vĩnh Quang, hay nói đúng hơn là ra lệnh.
- Ơ… về lớp rồi.
“Sao đang yên lại đi về lớp?” Tôi nghiêng đầu nghĩ.
Lý Ngân chẳng phải là đứa rảnh rỗi đến mức chạy qua C4 tìm tôi tám chuyện hay nhớ tôi nên qua đây nhìn mặt một cái rồi đi về như vậy đâu. Chắc chắn là ban nãy nó có chuyện gì đó muốn nói nhưng mà lại thấy tôi không để tâm nên… Tôi lại còn phớt lờ nó mà mải đánh nhau với Trần Tiến. Chết toi rồi, kiểu này không giận ba tháng mới lạ. Trần Tiến – tên chết bầm kia, không phải tại mày thì tương lai sau này của tao đã chẳng phải khốn khổ rồi. Tao hận… tao hận mày, mày cứ thử vác mặt về đây xem. Tao không lập tức mang cái bản mặt đểu giả của mày ra chà xuống đất thì cũng lấy kéo cắt lưỡi mày, cắt luôn cả con đường sinh sản sau này của cả dòng họ Trần nhà mày. Thằng khốn nạn!!!
Tôi nắm tay thành quyền, hậm hực chửi một mình. Móng tay đâm vào lòng bàn tay đau buốt nhưng vẫn cắn răng, ngoan cố không chịu buông. Cúi gằm mặt, mắt dán chặt vào mười đầu ngón chân… rủa.
- Này… Cậu đang lầm bầm cái gì thế?
- Liên quan gì đến cậu? – Tôi hét lên. Đang điên sẵn, ông trời lại “ném” xuống cho tôi một bao cát để chút giận, tội gì mà không hưởng? – Không về lớp với Lý Ngân đi mà còn đứng đây làm gì? Hay là cậu viện cớ đi cùng Lý Ngân sang lớp tôi để ngắm Hoàng Kiên Chánh? Thật không ngờ đấy! Hóa ra cậu “quen” với Lý Ngân chỉ vì muốn che đậy tình yêu thầm kín của mình với cậu ta à? Ôi… Mối tình loạn luân giữa hai thăng con trai. Thật kinh tởm! Ọe ọe ọe… – Vừa bịa chuyện xong, tôi cúi gập người xuống, lấy hai tay ôm miệng nôn ọe liên tục. Lẽ dĩ nhiên là trước tài diễn xuất ngàn người hâm mộ, triệu người đánh ấy của tôi thì Bùi Vĩnh Quang tức sịt máu mũi là cái chắc.
Không ngoài dự liệu, vừa lúc tôi ngẩng mặt lên “ngắm” thành quả lao động của mình. Cũng là lúc được chiêm ngưỡng khuôn mặt đen sì của Vĩnh Quang. Cậu ta hậm hực nhìn tôi như mình bị oan (thì oan thật mà). Song, tính nói gì đó rồi lại thôi, chỉ đành thở dài một cái, buông câu:
- Mọi người đang nhìn cậu kìa!
Tôi chỉ là một học sinh bình thường, thích chơi trội là hiển nhiên. Nhưng mà chơi trội để nổi tiếng theo cái kiểu này thì tôi chẳng ham. Nổi tiếng thì phải nhận được ánh mắt hâm mộ từ mọi người chứ ai lại… Đâu đâu cũng chỉ là những cái lườm nguýt như muốn cào rách da mặt người khác vì tội “bôi nhọ thanh danh của Chảnh thiếu gia”.
Tôi tức tốc rụt cổ lại, cười giải lả với mấy bé (anty) fan. Song, lập tức thu răng, quay đầu chạy thẳng vào lớp. Gì chứ? Tính mạng là quan trọng nhất mà!
.
.
.
Hết giờ học.
Sau khi thu dọn sách vở xong, tôi không chạy ào ra nhà xe như mọi ngày mà quay đầu đi về hướng dãy nhà thiết bị. Nơi ấy vốn dĩ đã ít người qua lại huống chi lúc này lại đang là giờ ra về. Hai chữ thôi, “vắng… tanh” là đã đủ miêu tả rồi.
Thích yên tĩnh thì có đôi chút, nhưng tôi chẳng rảnh đến mức “ai ai cũng sách cặp về bên nồi cơm gia đình, còn mình thì ôm bụng đói ngồi nghe chim hót”. Nói là nói vậy chứ tôi vẫn lững thững đi về dãy nhà thiết bị để đợi Vĩnh Quang. Tôi hẹn cậu ta đến đấy để bàn giao lại mật mã, kết thúc mọi chuyện. Vậy là xong, từ nay về sau tôi với tên họ Bùi ấy không có dây dưa gì nhau nữa. Nói thật là tôi ghét cậu ta như trời ghét mây, như mây ghét gió, như gió ghét tường, như tường ghét chuột, như chuột ghét mèo, như mèo ghét chó, như chó ghét trộm, như trộm ghét công an, như công an ghét tội phạm. Mà tội phạm tức là trộm. Nói tóm gọn là tôi ghét Vĩnh Quang, như vậy là đủ.
Tôi ghét cậu ta tất nhiên là có nguyên do. Từ cái ngày hắn cố tình đâm xe vào tôi song nói liên thiên là tôi đã ghét hắn rồi. Đã thế, lúc tôi bị thầy đuổi ra khỏi lớp vì tội nói chuyện riêng trong giờ học là đã đủ nhục nhã lắm rồi. Vậy mà hắn ta còn chạy đến ti teo cười đểu thì tôi càng ghét. Chưa hết, hắn còn to gan chụp ảnh dìm hàng tôi song đem ra khoe mẽ, uy hiếp. Thêm cả cái trò mật mã vớ vẩn hại não này nữa, nó làm tôi một phen nhục nhã với Chảnh thiếu gia. Điên người!!!
Còn nữa, không phải chỉ vì những lý do đó mà tôi ghét Vĩnh Quang đâu. Thật ra mà nói tôi thấy con người cậu ta có cái gì đó không thật. Rõ ràng hắn chuyển vào trường tôi cùng đợt với Chảnh thiếu gia, tức là đầu học kì hai. Mà cho đến tận bây giờ, đã là ba tháng sau đó tôi mới được biết đến sự tồn tại của hắn với danh nghĩa “bạn trai Lý Ngân”. Thêm vào đó, Vĩnh Quang luôn biết về tôi thông qua Lý Ngân, có khi còn biết cả mặt tôi nữa ấy chứ. Vì hai lớp sát vách mà ngày nào tôi cũng qua đấy chơi thì hắn nhìn thấy mặt tôi là chuyện đương nhiên. Vậy mà cái trò đụng xe vớ vẩn như phim Hàn mà hắn nói vẫn sảy ra. Có vô lý không? Hết sức vô lý!
Mật mã cuối cùng – Ngoại truyện
Mật mã cuối cùng – Chương 17 (end)
Mật mã cuối cùng – Chương 16
Mật mã cuối cùng – Chương 15
Mật mã cuối cùng – Chương 14
Mật mã cuối cùng – Chương 13
Mật mã cuối cùng – Chương 12
Mật mã cuối cùng – Chương 11
Mật mã cuối cùng – Chương 10
Mật mã cuối cùng – Chương 9
Mật mã cuối cùng – Chương 8
Mật mã cuối cùng – Chương 7
Mật mã cuối cùng – Chương 6
Mật mã cuối cùng – Chương 5
Mật mã cuối cùng – Chương 4
Mật mã cuối cùng – Chương 3
Mật mã cuối cùng – Chương 2
Mật mã cuối cùng – Chương 1
- Lý Ngân đâu? – Tôi ngửa cổ hỏi ngược lại Vĩnh Quang, hay nói đúng hơn là ra lệnh.
- Ơ… về lớp rồi.
“Sao đang yên lại đi về lớp?” Tôi nghiêng đầu nghĩ.
Lý Ngân chẳng phải là đứa rảnh rỗi đến mức chạy qua C4 tìm tôi tám chuyện hay nhớ tôi nên qua đây nhìn mặt một cái rồi đi về như vậy đâu. Chắc chắn là ban nãy nó có chuyện gì đó muốn nói nhưng mà lại thấy tôi không để tâm nên… Tôi lại còn phớt lờ nó mà mải đánh nhau với Trần Tiến. Chết toi rồi, kiểu này không giận ba tháng mới lạ. Trần Tiến – tên chết bầm kia, không phải tại mày thì tương lai sau này của tao đã chẳng phải khốn khổ rồi. Tao hận… tao hận mày, mày cứ thử vác mặt về đây xem. Tao không lập tức mang cái bản mặt đểu giả của mày ra chà xuống đất thì cũng lấy kéo cắt lưỡi mày, cắt luôn cả con đường sinh sản sau này của cả dòng họ Trần nhà mày. Thằng khốn nạn!!!
Tôi nắm tay thành quyền, hậm hực chửi một mình. Móng tay đâm vào lòng bàn tay đau buốt nhưng vẫn cắn răng, ngoan cố không chịu buông. Cúi gằm mặt, mắt dán chặt vào mười đầu ngón chân… rủa.
- Này… Cậu đang lầm bầm cái gì thế?
- Liên quan gì đến cậu? – Tôi hét lên. Đang điên sẵn, ông trời lại “ném” xuống cho tôi một bao cát để chút giận, tội gì mà không hưởng? – Không về lớp với Lý Ngân đi mà còn đứng đây làm gì? Hay là cậu viện cớ đi cùng Lý Ngân sang lớp tôi để ngắm Hoàng Kiên Chánh? Thật không ngờ đấy! Hóa ra cậu “quen” với Lý Ngân chỉ vì muốn che đậy tình yêu thầm kín của mình với cậu ta à? Ôi… Mối tình loạn luân giữa hai thăng con trai. Thật kinh tởm! Ọe ọe ọe… – Vừa bịa chuyện xong, tôi cúi gập người xuống, lấy hai tay ôm miệng nôn ọe liên tục. Lẽ dĩ nhiên là trước tài diễn xuất ngàn người hâm mộ, triệu người đánh ấy của tôi thì Bùi Vĩnh Quang tức sịt máu mũi là cái chắc.
Không ngoài dự liệu, vừa lúc tôi ngẩng mặt lên “ngắm” thành quả lao động của mình. Cũng là lúc được chiêm ngưỡng khuôn mặt đen sì của Vĩnh Quang. Cậu ta hậm hực nhìn tôi như mình bị oan (thì oan thật mà). Song, tính nói gì đó rồi lại thôi, chỉ đành thở dài một cái, buông câu:
- Mọi người đang nhìn cậu kìa!
Tôi chỉ là một học sinh bình thường, thích chơi trội là hiển nhiên. Nhưng mà chơi trội để nổi tiếng theo cái kiểu này thì tôi chẳng ham. Nổi tiếng thì phải nhận được ánh mắt hâm mộ từ mọi người chứ ai lại… Đâu đâu cũng chỉ là những cái lườm nguýt như muốn cào rách da mặt người khác vì tội “bôi nhọ thanh danh của Chảnh thiếu gia”.
Tôi tức tốc rụt cổ lại, cười giải lả với mấy bé (anty) fan. Song, lập tức thu răng, quay đầu chạy thẳng vào lớp. Gì chứ? Tính mạng là quan trọng nhất mà!
.
.
.
Hết giờ học.
Sau khi thu dọn sách vở xong, tôi không chạy ào ra nhà xe như mọi ngày mà quay đầu đi về hướng dãy nhà thiết bị. Nơi ấy vốn dĩ đã ít người qua lại huống chi lúc này lại đang là giờ ra về. Hai chữ thôi, “vắng… tanh” là đã đủ miêu tả rồi.
Thích yên tĩnh thì có đôi chút, nhưng tôi chẳng rảnh đến mức “ai ai cũng sách cặp về bên nồi cơm gia đình, còn mình thì ôm bụng đói ngồi nghe chim hót”. Nói là nói vậy chứ tôi vẫn lững thững đi về dãy nhà thiết bị để đợi Vĩnh Quang. Tôi hẹn cậu ta đến đấy để bàn giao lại mật mã, kết thúc mọi chuyện. Vậy là xong, từ nay về sau tôi với tên họ Bùi ấy không có dây dưa gì nhau nữa. Nói thật là tôi ghét cậu ta như trời ghét mây, như mây ghét gió, như gió ghét tường, như tường ghét chuột, như chuột ghét mèo, như mèo ghét chó, như chó ghét trộm, như trộm ghét công an, như công an ghét tội phạm. Mà tội phạm tức là trộm. Nói tóm gọn là tôi ghét Vĩnh Quang, như vậy là đủ.
Tôi ghét cậu ta tất nhiên là có nguyên do. Từ cái ngày hắn cố tình đâm xe vào tôi song nói liên thiên là tôi đã ghét hắn rồi. Đã thế, lúc tôi bị thầy đuổi ra khỏi lớp vì tội nói chuyện riêng trong giờ học là đã đủ nhục nhã lắm rồi. Vậy mà hắn ta còn chạy đến ti teo cười đểu thì tôi càng ghét. Chưa hết, hắn còn to gan chụp ảnh dìm hàng tôi song đem ra khoe mẽ, uy hiếp. Thêm cả cái trò mật mã vớ vẩn hại não này nữa, nó làm tôi một phen nhục nhã với Chảnh thiếu gia. Điên người!!!
Còn nữa, không phải chỉ vì những lý do đó mà tôi ghét Vĩnh Quang đâu. Thật ra mà nói tôi thấy con người cậu ta có cái gì đó không thật. Rõ ràng hắn chuyển vào trường tôi cùng đợt với Chảnh thiếu gia, tức là đầu học kì hai. Mà cho đến tận bây giờ, đã là ba tháng sau đó tôi mới được biết đến sự tồn tại của hắn với danh nghĩa “bạn trai Lý Ngân”. Thêm vào đó, Vĩnh Quang luôn biết về tôi thông qua Lý Ngân, có khi còn biết cả mặt tôi nữa ấy chứ. Vì hai lớp sát vách mà ngày nào tôi cũng qua đấy chơi thì hắn nhìn thấy mặt tôi là chuyện đương nhiên. Vậy mà cái trò đụng xe vớ vẩn như phim Hàn mà hắn nói vẫn sảy ra. Có vô lý không? Hết sức vô lý!
Đọc tiếp:
Mật mã cuối cùng – Chương 8
Quay lại:
Mật mã cuối cùng – Chương 10
Danh sách chươngMật mã cuối cùng – Ngoại truyện
Mật mã cuối cùng – Chương 17 (end)
Mật mã cuối cùng – Chương 16
Mật mã cuối cùng – Chương 15
Mật mã cuối cùng – Chương 14
Mật mã cuối cùng – Chương 13
Mật mã cuối cùng – Chương 12
Mật mã cuối cùng – Chương 11
Mật mã cuối cùng – Chương 10
Mật mã cuối cùng – Chương 9
Mật mã cuối cùng – Chương 8
Mật mã cuối cùng – Chương 7
Mật mã cuối cùng – Chương 6
Mật mã cuối cùng – Chương 5
Mật mã cuối cùng – Chương 4
Mật mã cuối cùng – Chương 3
Mật mã cuối cùng – Chương 2
Mật mã cuối cùng – Chương 1