Mật mã cuối cùng – Chương 4


- Chuyên mục: Truyện dài
- Lượt xem: 111
- Axit sunfuric là chất lỏng sánh như dầu, không màu, bay hơi, nặng gần gấp hai lần nước, tan vô hạn trong nước và tỏa rất nhiều nhiệt. Nếu ta rót nước vào Axit sunfuric, nước sôi đột ngột và kéo theo những giọt axit bắn ra xung quanh gây nguy hiểm. Vì vậy, muốn pha loãng Axit sunfuric đặc, người ta phải rót từ từ axit vào nước và khuấy nhẹ bằng đũa thuỷ tinh mà không được làm ngược lại.

Tôi chống cằm ngồi nghe giảng say sưa, thi thoảng còn phối hợp gật đầu phụ họa. Nhưng thật ra là chẳng nghe lọt tai câu nào.

- Mày có biết là họ hàng gần của Axit sunfuric là ai không?

Tôi còn đang thả hồn về tận tây phương, đi chưa quá nửa đường thì đã bị Trần Tiến gọi giật lại. Chở về với thực tại, cái mặt nó đập thẳng vào mắt tôi làm tôi muốn bổ ngửa ra sau. Nhưng vẫn tỏ vẻ nói cứng.

- Axit sunfurơ.

- Không.

- Axit Nitric.

- Không.

- Axit Photphoric.

- Không. Ý tao là cái thứ ăn được kìa.

Tôi trợn tròn mắt nghe Trần Tiến nói mà tá hỏa. Thằng này điên rồi, ăn axit xong để mà chuyển hộ khẩu vào nhà xác kết bạn với “giòi” rồi cùng chúng nó đi bán muối à? Nghĩ rồi tôi chẳng thèm ư hử gì cho mệt, mặc xác nó với cái câu hỏi điên khùng ấy. Tôi giữ nguyên tư thế chống một bên cằm rồi nhìn Trần Tiến với ánh mắt thương hại.

- Gì nào? Sao nhìn tao như thế? – Trần Tiến chưng hửng nhìn tôi hỏi.

“Đáng ra mày phải tự hiểu chứ Tiến!” Tôi nhủ thầm nhưng rồi lại chẳng nói gì mà chỉ ngồi bĩu môi, lắc đầu, ngửa cổ nhìn tiếp tục nó.

- Con này, mày dở à? Hay là say nắng tao rồi? – Nom cái điệu bộ đắc ý của Trần Tiến mà bỗng dưng tôi thấy thương bố mẹ nó hơn bao giờ hết. Sao cô chú ý lại bất hạnh thế nhỉ? Sinh ra một cái thằng điên như nó, để rồi bây giờ cứ động tí mở miệng ra là lại nói mình đẹp trai. Thật không chịu nổi!

- Không nói gì tức là thật rồi?

- Lớp im lặng, Trần Tiến quay lên. – Thầy đập mạnh cây thước xuống bàn quát lớn, nhân tiện tia luôn hai đứa ưa náo nhiệt nhất lớp là tôi và Trần Tiến.

Trần Tiến hớn hở quay lên nhưng vẫn không quên ném lại cho tôi cái nháy mắt thân tình cùng nụ đắc thắng. Tôi vốn chẳng lạ gì tính Trần Tiến thế nên chẳng mấy khi để tâm xem nó tự cao ra sao, mặt dầy thế nào. Biết vậy nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Không hiểu hôm nay thằng Huy “đao”, ngồi dãy bàn bên cạnh điên dở thế nào mà cứ một hai đòi kể truyện cho tôi nghe bằng được. Chuyện kể rằng vào một ngày đẹp trời. Không trăng, không sao đơn giản vì nó là ban ngày. Có một cậu trai tuổi mới lớn, tay cầm nhành hoa tung tăng chạy ra đường. Bỗng…

- Gì nữa?

- Hết rồi.

- Hết rồi á?

- Ừa, truyện này tên là “Bỗng” mà.

Lúc này tôi chỉ muốn nhặt dép lên mà táng thẳng vào mặt thằng Huy cho bõ tức. Hay quá, truyện này tên là “Bỗng”, nó muốn chết rồi đây mà.

- Mày cần tao tiễn một đoạn cho nhanh đến âm ti đoàn tụ với cụ ông cụ bà bên nhà không? – Tôi nghiến răng, nghiến lợi trèo trẹo hỏi Huy.

- Cũng được đấy, lúc ấy tao sẽ dao mày cho Diêm Vương rồi đi về một mình. Chẳng vấn đề gì.

Tôi toan nhào tới đấm cho thằng Huy một cái thì đã bị Trần Tiến ấn vai trả về chỗ cũ. Nó cười cười nhìn tôi nói:

- Để im tao kể truyện cho mà nghe, thằng này ngu lắm chẳng có khiếu “bịa” truyện gì cả. Nghe này: Bỗng… đâu đó kéo đến hàng loạt âm thanh hỗn hợp làm sống dậy cả một góc trời. Nào là tiếng phanh xe, tiếng người hét trói tai: “Cẩn thận phía trước nguy hiểm”, rồi cả tiếng xe va chạm với lòng đường. Sau bước ngoặc, nhân vật nam chính chạy lại đỡ nhân vật nữ chính. Rồi bỗng đâu… sấm chớp đùng đoàng. Chu cha trời ơi, vậy là bộ phim “Tiếng sét ái tình” lại một lần nữa được bác Lôi bấm máy. Thiên Lôi vui cười nhìn xuống phía dưới thì đã thấy hai cô cậu cháy đen thui. Xa xa có bầy chó chạy đến ngấu nghiến, cấu xé, giành giật, cướp đoạt tóm lại là mọi hình thức rồi thì hết phim. Hay quá, một tràng vỗ tay nào. – Câu sau cùng Trần Tiến gào thật to. Song tự cười tự vỗ tay một mình bôm bốp giữa lớp học. Cùng lúc đó một viên phấn bay xuống nhắm thẳng mặt Trần Tiến mà hạ cánh. Sau cùng là tiếng thầy giáo gầm lên:

- TIẾN! Anh đang làm cái trò gì trong tiết học của tôi đấy hả?

- Thưa thầy, bài đó em làm mấy ngày rồi mà không ra. Hôm nay nghe thầy giảng mới vỡ lẽ. Vậy nên em vui em cười thôi ạ.

Nhiều khi tôi thấy nó ngây thơ lắm, ngây đến mức đáng sợ. Lẽ dĩ nhiên là thầy không tin, vậy là vào sổ đầu bài mà ngồi. Cho chết, đáng đời cái tội ngu. Người ta thường nói: bệnh sĩ chết trước bệnh tim. Nhưng mà có một căn bệnh khác chết trước bệnh sĩ đó là bệnh “ngu”.

- Ra ngoài. Cả ba anh chị, ra ngoài cửa lớp đứng hết cho tôi. Nhanh!

Hả? Cái gì? Sao lại cả ba anh chị? Tôi có làm gì đâu? Sao thầy lại đuổi cả tôi ra ngoài? Thầy đúng là chẳng công tư phân mình gì cả. Tôi là người bị hại kia mà? Tôi đâu có muốn ngồi đấy nghe Trần Tiến quăng bom đâu. Trời ơi, cái gì vậy nè?

- Thưa thầy, sao lại có cả phần của em trong đấy nữa? Em có làm gì đâu?

- Còn cãi à? Đi ra ngoài hết cho tôi. Cả ba anh chị. Ra ngoài.
.
.
.
- Tại mày ấy. – Tôi đá vào chân Trần Tiến, gắt.

- Gì mày? Sao lại tại tao? – Nó cúi người xuống phủi phủi ống quần, gân cổ lên cãi lại.

1 2 3 4 Next
Đọc tiếp: Mật mã cuối cùng – Chương 3
Quay lại: Mật mã cuối cùng – Chương 5
Danh sách chương
Mật mã cuối cùng – Ngoại truyện
Mật mã cuối cùng – Chương 17 (end)
Mật mã cuối cùng – Chương 16
Mật mã cuối cùng – Chương 15
Mật mã cuối cùng – Chương 14
Mật mã cuối cùng – Chương 13
Mật mã cuối cùng – Chương 12
Mật mã cuối cùng – Chương 11
Mật mã cuối cùng – Chương 10
Mật mã cuối cùng – Chương 9
Mật mã cuối cùng – Chương 8
Mật mã cuối cùng – Chương 7
Mật mã cuối cùng – Chương 6
Mật mã cuối cùng – Chương 5
Mật mã cuối cùng – Chương 4
Mật mã cuối cùng – Chương 3
Mật mã cuối cùng – Chương 2
Mật mã cuối cùng – Chương 1
- Đọc truyện Gặp Anh Trong Chiều Mưa (Full)
- Đọc truyện Mật mã cuối cùng (full)
- Đọc truyện Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã (full)
- Đọc full truyện sock tình
- Đọc truyện Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi (Full)
Xtscript load: 0.000049s. Total load: 0.000314
XtGem Forum catalog