Mật mã cuối cùng – Chương 4


- Chuyên mục: Truyện dài
- Lượt xem: 109
- Còn cãi! Không dưng quay xuống nói linh tinh làm tao…

Tôi đang tính chửi cho Trần Tiến một trận nên thân vì cái tội làm liên lụy đến tôi thì bắt gặp cảnh thầy dạy hóa đứng trước cửa lớp nhìn mình “đắp đuối” nên đành thôi. Ngậm miệng lại cho nó lành.

- Tôi kêu hai anh chị ra đây đứng để tâm sự đấy à? Đi ra chỗ khác ngay, để cho lớp còn học. Nhanh. – Thầy chỉ thẳng cây thước vào mặt tôi quát. Khiếp! Hôm nay thầy ăn phải cái gì mà “đang đá” thế?

- Dạ. Bây giờ em đi ngay. – Rứt lời, Trần Tiến đu người nhảy qua cái lan can lớp rồi phóng thẳng ra ngoài cổng trường trong tích tắc. Mà không biết rằng mình còn để quên một thứ – là tôi. Thầy “hừ” mạnh một tiếng, quay người đi thẳng vào lớp, chẳng thèm đếm sỉa gì đến tôi. Tôi ngậm ngùi, cúi người xuống nhặt cái balo ở dưới chân lên, lững thững bước đi.

Trời với Đất đi đâu hết rồi? Sao tôi lại đen thế này? Mẹ tôi, bà mà biết tôi ngồi trong lớp phá song bị thầy đuổi ra không cho học thế này chắc bà chém chết tôi mất.

Bộp bộp bộp.

Một tràng vỗ tay giòn rã vang lên ngay bên tai, làm tôi giật nảy mình. Suýt chút nữa là bật ngửa ra đằng sau, đầu đập xuống đất, máu chảy lênh láng. Rồi thì ngay sao đó là tiếng ó e của kèn trống, tiễn tôi về đoàn tụ với cụ ông cụ bà. Chắp cánh bay cao cho giấc mơ “cưỡi hạc quy tiên, thảm thương bái tổ”.

Tên điên nào rảnh thế không biết nữa, đang yên đang lành tự dưng nhảy ra hù tôi. Đúng là bệnh hoạn mà. Tôi đây lại chả rảnh mà dây vào mấy cái loại ấy làm gì cho đời nó “héo úa”. Thôi thì lượn nhanh.

Nghĩ rồi, tôi chỉnh lại cái ba lô trên vai, tính dông thẳng. Bỗng…

- Coi kìa… chẹp, làm gì mà để đến nông nỗi này vậy hả cô bé? Anh đã nói rồi, lo mà học hành cho nó đàng hoàng đi. Đừng có ôm giấc mộng “trai đẹp” nữa. Kiểu này bố mẹ mà nhìn thấy chắc là sót lắm đấy. Bỏ tiền ra cho con ăn học mà để đến bây giờ… chỉ vì một thằng con trai mà lại bị đuổi học như vầy đây. Bố mẹ em mà nghe tin này chắc chỉ còn nước đào cái lỗ nào đó mà chui xuống cho nó đỡ nhục thôi nhỉ?

Lạy chúa tôi!

Bạn có biết cái tên đang yên đang lành nhảy ra chặn đường rồi đứng giễu võ giương oai trước mặt tôi đây là ai không? Chính là cái “anh đẹp trai” ngày hôm qua bị tôi tạt bột vào mặt ấy.

Rõ khổ. Hôm nay là cái ngày gì mà xui thế không biết. Đã bị thầy đuổi ra khỏi lớp rồi mà bây giờ còn giáp mặt với tên thần kinh này. Đã thế lại còn phải đứng đây nghe hắn đá đểu. Thật tình… sao cái số tôi nó lại nhọ vậy cà. Đi đến đâu cũng toàn gặp chó cắn càn.

Tôi cười khổ, khẽ ngước khuôn mặt bí sị lên nhìn hắn nói móc:

- Anh nhìn lại mình xem hơn ai, đang giờ học tự dưng ra đây đứng nói liên thiên. Nếu mà không phải bị đuổi học thì là gì vậy ta? Tò mò thật.

- Tò mò à? Vậy có muốn biết tại sao anh lại ra đây đứng chờ em không? – Anh ta nhìn tôi thách thức, trong giọng nói không có vẻ gì là tức giận vì câu nói móc ấy của tôi. Ngược lại, nó mang một chút gì đó gọi là “chờ đợi câu nói này lâu rồi.”

Lạ nhỉ? Tôi lần đầu tiên thấy có người như vậy đấy. Đã không tức thì thôi, mà còn đứng đó nhe răng ra cười nhăn nhở như một thằng dở. Hay là bị bại não. Tôi còn đang mải đứng đó phân tích hình ảnh, mổ sẻ cảm xúc thì không biết tự bao giờ anh ta đã đi vòng sang đứng bên cạnh, song dí sát cái điện thoại cảm ứng vào mặt tôi.

- Xem này, chờ em từ nãy đến giờ chỉ để cho em xem cái này thôi đấy. – Trong giọng nói của anh ta chứa ý cười. Tôi thấy hình như mình đang bị dắt mũi thì phải? Biết là vậy nhưng tôi vẫn mở to mắt để nhìn cho rõ người trong tấm hình.

Vì ảnh được chụp ở một góc xa mà trời lại tối nên hầu như không nhìn rõ mặt mũi. Chỉ thấy có một người con gái khoác trên người bộ đồ đồng phục trường Mạn Thanh đã lấm bẩn không ít chỗ. Tay dắt xe đạp đi bên cạnh. Sao cái cảnh này nhìn quen vậy ta? Một tấm khác cũng là ảnh chụp cô gái ấy. Nhưng lần này chiếc xe đạp bị quẳng lăn lóc giữa đường còn cô ta thì ngồi sụp xuống đường… bới rác. Lại thêm một tấm nữa, cũng là ảnh cô gái ấy. Nhưng lần này lại rúc đầu vào trong xe rác lần mò cái thứ gì đó. Người con gái trong tấm hình nhìn này quen lắm, hình như tôi đã gặp ở đâu rồi thì phải?

Phải chăng tôi có quen cô ta?

- Thế này là sao? Đưa tôi xem mấy cái thứ này để làm gì? – Tôi ngửa cổ lên hỏi thì bắt gặp hắn đang nhìn mình cười cười.

- Em thật sự không biết người trong hình là ai à?

- Làm sao mà tôi biết được. Anh nói chuyện cứ như đùa ấy. – Tôi bắt đầu nổi cáu khi nghĩ anh ta đang lấy mình ra làm trò cười. Rồi thì… tôi đã đúng khi anh ta cho tôi xem tấm hình tiếp theo.

Vẫn là người con gái đó, nhưng lần này cô ấy cầm trên tay quả táo tím bầm. Hơn nữa khuôn mặt nhếch nhác bẩn thỉu trong hình ấy không ai khác ngoài tôi. Tôi đờ người nhìn tấm ảnh mà đắng lòng. Có lẽ nào lại vậy? Anh ta…

- Bất ngờ lắm phải không? Quà tôi dành cho em đấy. Sẽ thế nào nếu chúng xuất hiện trên diễn đàm của trường nhỉ? – Anh ta nhìn tôi khinh khỉnh nói.

Tôi biết mà, ngay từ cái giây phút tôi quyết định rúc đầu vào thùng rác là tôi đã nghi rằng sẽ có chuyện này rồi. Giờ làm sao đây? Hay là…

Prev 1 2 3 4 Next
Đọc tiếp: Mật mã cuối cùng – Chương 3
Quay lại: Mật mã cuối cùng – Chương 5
Danh sách chương
Mật mã cuối cùng – Ngoại truyện
Mật mã cuối cùng – Chương 17 (end)
Mật mã cuối cùng – Chương 16
Mật mã cuối cùng – Chương 15
Mật mã cuối cùng – Chương 14
Mật mã cuối cùng – Chương 13
Mật mã cuối cùng – Chương 12
Mật mã cuối cùng – Chương 11
Mật mã cuối cùng – Chương 10
Mật mã cuối cùng – Chương 9
Mật mã cuối cùng – Chương 8
Mật mã cuối cùng – Chương 7
Mật mã cuối cùng – Chương 6
Mật mã cuối cùng – Chương 5
Mật mã cuối cùng – Chương 4
Mật mã cuối cùng – Chương 3
Mật mã cuối cùng – Chương 2
Mật mã cuối cùng – Chương 1
- Đọc truyện Gặp Anh Trong Chiều Mưa (Full)
- Đọc truyện Mật mã cuối cùng (full)
- Đọc truyện Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã (full)
- Đọc full truyện sock tình
- Đọc truyện Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi (Full)
Xtscript load: 0.000013s. Total load: 0.000182
Duck hunt