Teya Salat

Mật mã cuối cùng – Chương 7


- Chuyên mục: Truyện dài
- Lượt xem: 156
- Có giỏi thì đứng im đấy. Hôm nay tao mà không đánh chết mày thì tao không mang họ Lưu nữa. – Song, tôi tức tốc chạy đến tính quật cho Trần Tiến một trận nhưng… hụt!

- Chứ mày không mang họ Lưu chẳng nhẽ đòi mang họ Trần? Tao đã nói mày biết bao lần rồi, tao không có thích mày đâu, bố mẹ tao cũng không có thích mày đâu, mày đanh đá bỏ xừ ấy, lại còn tham ăn nữa. – Trần Tiến cười khành khạch chạy vòng quanh cái bàn ăn. – Hơn nữa mày mà đánh chết tao thì mày cũng phải ngồi tù mọt gông thôi con.

- Không mượn mày quan tâm! Đến khi ấy, không khéo người ta lại phải cảm ơn tao vì đã tống tiễn được một thằng điên như mày xuống âm ti ấy.

- Mày ác quá, nói gì thì nói tao với mày cũng là thanh mai trúc mã.

- Mơ hơi nhiều rồi đấy. Xem phim kiếm hiệp ít thôi. Tao mà tóm được mày thì mày chết chắc.

Cứ thế, tôi đuổi Trần Tiến chạy quanh nhà bếp, đứa câu này đứa câu kia, chửi nhau không ra cái gì. Sau cùng mệt quá mỗi đứa ngồi một góc bàn thở hổn hển. Thật ra là chỉ có mình tôi ngồi thở thôi, còn Trần Tiến, nó cứ ngồi đấy phô hàm răng trâu ra nhìn tôi cười ti toe. Tức-chết-mất-thôi!!!

- Tao đói quá An ơi! Nhà mày còn cái gì ăn được không?

- Có. Trong nhà vệ sinh ấy, vào đấy mà ăn.

- Ô! Thế là ở nhà mày toàn ăn cái đấy thôi à? Hèn chi mà tao thấy mày khác người thế.

Sẵn có chổi lông gà trên tay, tôi phi thẳng vào mặt Trần Tiến kèm theo hai chữ “câm miệng”. Nó giơ tay đỡ lấy cái chổi cười khì khì song tiếp tục nói liên thiên.

- Tao sắp chết đói đến nơi rồi đây này.

- Mặc mày chết đói chết khát gì đó, tao không cần biết.
.
.
.
Sáng thứ hai đầu tuần, một ngày như mọi ngày, tôi ngồi trong căn-tin trường, miệng ngậm thìa, vùi mặt vào dĩa cơm, tay cầm tờ giấy ghi mật mã đã bị vò nát, ấy vậy mà vẫn không nỡ vất đi. Bên cạnh Trần Tiến ngồi ăn như hổ đói, thi thoảng nó còn giật tờ giấy mật mã của tôi mà lau miệng song nhe “nanh” cười khành khạch.

Cạnh. – Chào bạn Việt An, lâu rồi không gặp.

Tôi ngửa mặt lên nhìn xem thần thánh phương nào mà lịch sự thế, mới sáng sớm đã đến chào hỏi mình. Đập vào mắt tôi là cái bản mặt đểu giả của Bùi Vĩnh Quang, cậu ta ngồi đối diện nhìn tôi cười như không cười. Sau đó lia mắt sang Trần Tiến đang ngậm đầy một miệng cơm, môi khẽ nhếch lên. Quăng ra một câu hỏi chết nửa linh hồn:

- Giải xong mật mã chưa?

- Mày hỏi chuyện ấy làm gì? Liên quan gì đến mày? – Hai má Trần Tiến phồng lên nhờ hỗn hợp của cơm và thức ăn. Khi nói chuyện, miệng lưỡi răng hàm mặt cùng nhau phối hợp, vậy là cơm canh cá thịt cứ thế bắn thẳng vào mặt Vĩnh Quang.

Hắn khẽ nghiêng người trách mấy hạt cơm bay tới song lấy giấy ăn lau mặt, lau tay, lau bàn. Vò lại một nắm thật to, thả xuống mặt bàn, nhìn tôi cười hỏi vặn lại Trần Tiến.

- Tôi mới là người phải nói câu đấy, chuyện đó có “liên quan gì đến cậu”?

Trần Tiến đứng phắt dậy, chỉ tay vào mặt Vĩnh Quang, miệng còn ngậm đầy cơm nhưng vẫn cố nói gì đó. Tôi vội chồm dậy lấy hai tay ôm miệng nó lại để tránh nó phun hết chỗ cơm còn lại vào mặt Vĩnh Quang. Chẳng phải tôi thương tiếc gì cho hắn đâu, chỉ là tôi không muốn Lý Ngân biết tôi với bạn trai nó có xung đột hay dây dưa gì thôi. Hơn nữa ở đây lại là căn-tin trường, tôi chính là không thích nổi tiếng theo kiểu này. Phiền lắm!

- Chưa đến hạn. – Song tôi kéo áo Trần Tiến đi thẳng.

Ngồi yên vị tại lớp, tôi bắt đầu lo cho cuộc sống sau này của mình. Làm sao đây, mật mã thì tôi không biết giải rồi, nhưng mà làm chân sai vặt cho hắn ta thì tôi chẳng cam tâm. Nhưng không cam tâm cũng có ích gì đâu. Cái quan trọng là phải tìm được người giải hộ mình kìa. Nhưng mà ai bây giờ? Ai biết giở mật mã? Tôi có quen ai biết chơi mật mã đâu. Làm sao đây? Đau đầu quá.

- Sao thế? Mà thằng ban nãy là thằng điên nào thế? – Đang rầu muốn chết mà Trần Tiến còn chìa cái mặt ngố không tả ra nhìn tôi, làm tôi phát bực. Điên tiết tôi gắt:

- Bùi Vĩnh Quang.

- Bùi Vĩnh Quang? – Trần Tiến nhìn tôi hỏi lại. Có gì đâu mà phải hỏi lại nhỉ? Tôi đâu phải là đứa nói ngọng hay phát âm sai đâu mà nó phải hỏi lại cho chắc ăn như vậy.

- Ừ, sao không?

- Tất nhiên là có rồi, cái họ gì mà nghe dễ hiểu lầm thế không biết? – Trần Tiến ngủa cổ cười khành khạch, cười chán chê song lấy tay bịt miệng ho khan một tiếng, tiếp lời. – Mà nó là cái thằng đưa mật mã bắt mày giải đấy hả?

- Ừ, mà nó không chỉ là cái thằng đưa mật mã bắt tao giải thôi đâu. Nó còn là bạn trai Lý Ngân, bạn trai người tình trong mộng của mày đấy.

Trần Tiến ngồi nhìn tôi một lúc, sau chẳng hiểu sao lại lấy tay bịt miệng “vờ” hốt hoảng kêu lên thất thanh:

- Sao giờ mày mới nói?

- Tao quên mất. – Tôi cũng học nó, đưa tay lên miệng “vờ” hốt hoảng kêu lên thất thanh. – Nhưng mà giờ mày nghĩ cách giúp tao giải mật mã trước đi hẵng, chuyện đó nói sau. – Chuyện đó, tận mãi về sau tôi vẫn không hiểu biểu hiện hôm nay của Trần Tiến là thế nào. Tại sao nó luôn nói với tôi rằng mình thích Lý Ngân mà hôm nghe tin con bé có bạn trai thì lại dửng dưng như không có gì. Nhưng đó là tận mãi về sau. Còn bây giờ, tôi chỉ biết nghĩ cho bản thân mình, nghĩ xem làm sao mới giải được mật mã. Ừ, con người ta có những lúc vô tâm vậy đấy.

Prev 1 2 3 4 5 ... 7 Next
Đọc tiếp: Mật mã cuối cùng – Chương 6
Quay lại: Mật mã cuối cùng – Chương 8
Danh sách chương
Mật mã cuối cùng – Ngoại truyện
Mật mã cuối cùng – Chương 17 (end)
Mật mã cuối cùng – Chương 16
Mật mã cuối cùng – Chương 15
Mật mã cuối cùng – Chương 14
Mật mã cuối cùng – Chương 13
Mật mã cuối cùng – Chương 12
Mật mã cuối cùng – Chương 11
Mật mã cuối cùng – Chương 10
Mật mã cuối cùng – Chương 9
Mật mã cuối cùng – Chương 8
Mật mã cuối cùng – Chương 7
Mật mã cuối cùng – Chương 6
Mật mã cuối cùng – Chương 5
Mật mã cuối cùng – Chương 4
Mật mã cuối cùng – Chương 3
Mật mã cuối cùng – Chương 2
Mật mã cuối cùng – Chương 1
- Đọc truyện Gặp Anh Trong Chiều Mưa (Full)
- Đọc truyện Mật mã cuối cùng (full)
- Đọc truyện Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã (full)
- Đọc full truyện sock tình
- Đọc truyện Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi (Full)
Xtscript load: 0.000024s. Total load: 0.000246