XtGem Forum catalog

Mật mã cuối cùng – Chương 10


- Chuyên mục: Truyện dài
- Lượt xem: 119
Song, tôi quay người, rợm bước xuống cầu thang, tính đi về. Bỗng Vĩnh Quang chạy đến kéo tôi lại, gắt:

- Đi đâu? Tôi với cậu còn chưa nói xong mà muốn đi đâu?

- Đi về, tôi muốn đi về. Tôi nhớ mẹ lắm rồi, nhớ mẹ da diết, nhớ mẹ tha thiết, nhớ nhất là nồi cơm của mẹ. Tôi còn nhớ ba nữa, chắc giờ này ba đang ở nhà kho cá chờ tôi về ăn cơm. Cậu có gì thì nói nhanh, nói lẹ, nói mau đi. Tôi đói sắp chết đến nơi rồi đây này.

Vĩnh Quang ngây người đứng đó nhìn tôi. Sau một giây thất thần lập tức bật cười, một nụ cười khoái chí không kiêng dè, mà không phải là kiểu cười đểu giả thường ngày.

- Được rồi, làm xong việc này rồi tôi cho cậu về nhà ăn cơm. – Rứt lời, hắn kéo tôi đi thẳng xuống cầu thang, nhằm hướng nhà vệ sinh nam mà tiến. Khóe môi vẫn cong lên tươi cười. Nom không khác con đười ươi là mấy.
.
.
.
Trở về với thực tại, Vĩnh Quang vẫn tiếp tục cười, nhưng là cười cái bộ dạng khác người của tôi. “Mỏ” vận hành hết công xuất, liên tục nói:

- Ôi… Việt An dễ thương quá đi mất, đáng yêu quá đi mất. Yêu Việt An chết mất ha ha ha… ha ha ha…

Nện từng bước chân voi xuống nền bê-tông, tôi tiến thẳng đến trước mặt Vĩnh Quang. Vì cái áo khoác của hắn vừa to vừa rộng. Nên nó làm tôi khi di chuyển phát ra tiếng động sột soạt giống như bản thân đang khoác trên người cái bao tải. Dừng chân trước mặt Vĩnh Quang, tôi hét lên:

- Im ngay.

- Ha ha ha… Dễ thương quá, dễ thương quá. Ha ha ha… – Vừa cười hắn vừa đưa tay lên xoa đầu tôi như bố xoa đầu con, tấm tắc khen.

- Bỏ ra. – Tôi hất bàn tay thối tha của Vĩnh Quang ra khỏi đầu mình, gầm lên: – Ngậm mỏ lại ngay.

- Ha ha ha… Ha ha ha…

Tức mình, tôi cúi người, nhặt chiếc bi-tít lên, không kiêng nể gì, cứ thế nhằm Vĩnh Quang mà đập. Miệng thì lên tục hô vang: “Chết này, này thì cười này, im ngay, có im không thì bảo?”

- A… đừng đánh nữa, im, tôi sẽ im. Hứa đấy, lời hứa danh dự. – Hắn co người nhận từng chiếc dép từ tôi, miệng liên tục cầu xin.

Danh dự cái gì? Tên này mà cũng có danh dự á? Liệu có nên tin không?
.
.
.
Cao cao mặt trời chậm rãi thả từng vạt nắng vàng xuống mà rải đều trên từng ngọn cây. Cùng lúc đó, vài giọt nắng xuyên qua những tán cây cổ thụ đậu lên tóc, lên vai, lên cánh tay tôi. Dưới bóng cây, tôi xòe bàn tay của mình ra để hứng từng chùm nắng nhỏ tinh ranh. Cảm nhận từng tia nắng ấm áp len lỏi qua từng ngóc ngách của ngón tay. Cao hứng, tôi xoay người vung vẩy hai cánh tay áo của Vĩnh Quang mà tham lam hứng hết từng đốm nắng, tô vẽ cho bản thân thêm lung linh. Nụ cười bất giác nở trên môi.

Cách đó không xa, Vĩnh Quang ngồi đè lên cỏ, núp mình dưới bóng mát của mái hiên, dựa lưng vào tường, khuôn mặt trở lên ôn nhu khác thường. Viền môi khẽ kéo lên để lộ một nụ cười nhẹ, thể hiện một tinh thần thoải mái nhưng lại không ai đoán được tâm tư của anh chàng. Tôi dừng động tác xoay người lại khi bắt gặp ánh mắt yêu chiều chưa từng có ấy đang trú mục trên người mình. Vĩnh Quang ngồi đó, duỗi thẳng hai chân, đôi tay để tùy ý thả theo thế ngồi, đầu hơi nghiêng khẽ cười. Một nụ cười phức tạp chứa nhiều ẩn ý nhưng cũng là nụ cười đẹp nhất mà trước giờ tôi từng nhìn thấy. Bỗng… tôi thấy khó thở và hai vành tai tự động đỏ lên. Có lẽ đây là lần đầu tiên có một người khác giới (trừ ba) nhìn tôi kiểu ấy. Tôi cúi gằm mặt che đi hai má ửng hồng, nhâm nhi mười đầu ngón chân. Bất giác trong đầu bật ra hai chữ “ngại sao”? Ngại? Nếu mà để Trần Tiến biết được chắc chắn nó sẽ cười vào mặt tôi. Không những thế, chắc chắn nó sẽ đem chuyện này đi bêu riếu khắp nơi để tôi muối mặt cho mà xem. Gì chứ? Tôi cũng là con gái, cũng phải biết ngại chứ? Nhưng mà đối với Trần Tiến, hai chữ “con gái” đem gán cho tôi thì… Nói sao nhỉ? Ừm… Quá là sa sỉ.

Sa sỉ hay không tôi không qua tâm, tôi chỉ biết rằng giờ này mặt mình không còn đỏ ửng nữa mà nó đã tím bầm. Lý do à? Hì, không phải chỉ một mình Trần Tiến là thay đổi được suy nghĩ của tôi đâu. Bởi giờ này hình hài tôi trông không khác gì động vật quý hiếm trong rạp xiếc. Hắn ngồi đó cười tôi là bởi vì trông tôi quá ngố, không những ngố mà còn ngây nữa. Biết rõ là chút nữa mình sẽ thành trò cười cho người khác mà bây giờ còn vui thế. Có nghĩ đến đó thôi là bụng tôi đã sôi lên vì tức rồi. Điên tiết, tôi tiến về phía Vĩnh Quang vẫn còn đang ngồi cười, nói như rít qua kẽ răng:

- Cười gì? Có tin tôi vặn hết răng của cậu về làm đồ nhắm cho ba uống rượu không?

- Ha ha ha… cậu dễ thương thật đấy, sao giờ tôi mới biết nhỉ? – Vĩnh Quang cười khoái trí vì phát minh lớn của mình.

- Từ thuở lọt lòng rồi, bây giờ mới biết à? – Tôi vỗ ngực xưng vương, tự hào chút đỉnh. Gì chứ? Phàm là con gái, ai chảnh thích được khen là đẹp, là dễ thương?

Vĩnh Quang bật cười, đứng dậy vỗ vỗ tay lên đỉnh đầu tôi nói:

- Thôi đi cô nương mới khen có một câu đã…

- Sao? – Tôi gạt bàn tay thối tha của Vĩnh Quang ra khỏi đầu mình, vặn lại. – Mẹ dạy người khác khen là phải nhận, không nên phụ lòng tốt của họ, như vậy là hư. Biết không? Cái đó là tại tôi ngoan nghe lời mẹ chứ bộ… có thắc mắc vui lòng liên hệ mẹ tôi. Okay!

Vĩnh Quang đứng đó cười ha hả, tiếp tục lấy tay vỗ vỗ lên đầu tôi như dỗ đứa con nít đang làm nũng mà rằng:

Prev 1 2 3 4 Next
Đọc tiếp: Mật mã cuối cùng – Chương 9
Quay lại: Mật mã cuối cùng – Chương 11
Danh sách chương
Mật mã cuối cùng – Ngoại truyện
Mật mã cuối cùng – Chương 17 (end)
Mật mã cuối cùng – Chương 16
Mật mã cuối cùng – Chương 15
Mật mã cuối cùng – Chương 14
Mật mã cuối cùng – Chương 13
Mật mã cuối cùng – Chương 12
Mật mã cuối cùng – Chương 11
Mật mã cuối cùng – Chương 10
Mật mã cuối cùng – Chương 9
Mật mã cuối cùng – Chương 8
Mật mã cuối cùng – Chương 7
Mật mã cuối cùng – Chương 6
Mật mã cuối cùng – Chương 5
Mật mã cuối cùng – Chương 4
Mật mã cuối cùng – Chương 3
Mật mã cuối cùng – Chương 2
Mật mã cuối cùng – Chương 1
- Đọc truyện Gặp Anh Trong Chiều Mưa (Full)
- Đọc truyện Mật mã cuối cùng (full)
- Đọc truyện Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã (full)
- Đọc full truyện sock tình
- Đọc truyện Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi (Full)
Xtscript load: 0.000039s. Total load: 0.000348