- Ha ha ha… Giỏi nhỉ? Thế mẹ cậu không có dạy là người ta khen thì khen nhưng mình phải biết khiêm tốn à?
Tôi bước giật lùi về sau vài bước để tránh bàn tay ai đó cứ liên tục vỗ nhẹ lên đầu mình. Nhân tiện vận nội công đập cho cái bàn tay đó một cái “bốp” nghe giòn tan. Song, thỏa mãn nhìn Vĩnh Quang nhăn mặt vì đau mà phản bác lại:
- Thế mẹ cậu không có dạy là khiêm tốn thì khiêm tốn nhưng mà…
- Suỵt… Có người đến. – Hắn đưa tay lên miệng chặn đứng lời nói của tôi. Song, dang tay đẩy tôi thẳng về nhà vệ sinh nam tiếp lời: – Chúc may mắn.
Tôi lảo đảo cố giữ thăng bằng để không làm một màn “cạp cỏ” hoàng tráng trước cửa nhà vệ sinh nam. Quay lại lườm họ Bùi đó một cái song mở thư tình ra đứng đọc hùng hồn như Hồ Chủ Tịch đọc bản tuyên ngôn.
- Hôm nay, một ngày tháng tư đong đầy nắng và gió, em gặp được anh có lẽ là duyên tiền định. Có lẽ anh không biết, chứ ngay từ cái giây phút em nhìn thấy anh tiến về phía nhà vệ sinh nam thì em đã biết anh là người mà em đợi bấy lâu nay rồi. Mặc kệ anh có tin hay không nhưng đó là sự thật mà ngay cả em cũng không tin. Hay mình cứ coi như nó là tiếng sét ái tình đi anh nhé! Và buổi gặp mặt hôm nay là do số mệnh an bài được không? Còn đây là nhành hoa mà em cất giấu bấy lâu để tặng cho anh. Mong anh nhận lấy. Anh ạ, nếu anh không nhận là coi như đã dẫm nát trái tim em rồi đấy…
- Ha ha ha… Ha ha ha… Duyên tiền định. Ha ha ha… Nhà vệ sinh nam… Ha ha ha… – Tôi vừa đọc đến một phần ba bức thư tình thì đã nghe thấy một tràng cười như bò rống của Vĩnh Quang vang lên bên hông nhà vệ sinh nam. Không những thế, cậu ta còn nằm bò ra đất mà cười trong tư thế quỳ gối. Một tay ôm bụng, tay còn lại thì liên tục đấm thùm thụp xuống đất. Nước mắt nước mũi tèm nhem, nom còn bẩn hơn cả mấy đứa trẻ đang trong thời kì cai sữa.
- Lưu-Việt-An!-Thật-vinh-hạnh-khi-được-làm-cái-người-mà-cậu-đợi-bấy-lâu-đấy. – Ngay sau đó bên tai tôi vang lên một giọng nói quen thuộc mang đậm tà khí. Song, giật lấy bông hoa Cứt Lợn trên tay tôi tùy hứng thả rơi một câu khen ngợi. – Đẹp.
Tôi đứng đó nuốt khan nước bọt, từ từ quay đầu lại chiêm ngưỡng nhan sắc của “nhân vật nam chính” trước mặt. Đập vào mắt tôi là nụ cười nửa miệng thường trực của…của… của Hoàng-Kiên-Chánh. Răng môi va đập vào nhau cồm cộp, tôi chôn chân tại chỗ hứng chịu từng cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống của cậu ta. Rồi bỗng… “rắc” một cái, cành hoa gãy làm đôi. Chảnh thiếu gia tiếp tục nhìn tôi cười khẩy mà rằng:
- Của tôi? – Cậu ta đánh mắt về phía bông hoa Cứt Lợn. Song, chưa đầy một giây sau đó lập tức quay phắt đầu lại trợn mắt nhìn tôi. Tôi sợ đến mức đờ người, mặt cách không còn giọt máu, cắn chặt môi gật đầu như bổ củi.
- Vậy… tùy tôi định đoạt? – Chảnh thiếu gia đưa bông hoa đã bị bẻ làm đôi đến trước mặt tôi. Tiếp tục gật đầu, tôi gật đầu như bổ củi mà không dám động đậy gì vì sợ.
Ngay lập tức, Chảnh thiếu gia thả rơi bông hoa xuống đất, dùng giày thể thao nghiến nát nó ngay dưới chân. Song, đút hai tay vào bọc quần quay lưng bước thẳng.
Tôi ngồi bệt xuống đất nhìn theo bóng lưng Chảnh thiếu gia khuất dần sau thân cây phượng vĩ. Lại nhìn cành hoa bị nghiền nát trước mặt mà nghĩ đến tương lai mịt mù phía trước.
Tôi cứ đinh ninh rằng người trước mặt chắc là đàn anh khóa trên, bảo vệ, thầy giáo hay cái gì đó cũng được. Nếu là Trần Tiên thì càng tốt, nó chắc chắn sẽ chọc quê tôi vài ngày nhưng quên ngay trong chớp mắt. Vậy mà cái người đó lại là Chảnh thiếu gia.
Biết không? Chỉ cần một câu nói của cậu ta thôi là cũng đủ khiến đám con gái mê trai hơn mê ăn trường tôi… trường tôi… bu lại xé xác tôi rồi.
- Này, màn tỏ tình rất hùng hồn, rất sống động. Ha ha ha… Nhưng mà công phủ đầu là nhờ tôi. Nếu không có tôi giúp cậu hóa trang như thế này, viết thư tình hay như thế này. Thì làm sao vở kịch lại thành công ngoài sức tưởng tượng như vậy được? Đúng không? – Vĩnh Quang đưa tay vuốt tóc tôi nói như rít qua kẽ răng. – Lưu Việt An, chẳng phải cậu thích đóng kịch lắm sao?
Tôi quay phắt đầu lại trợn mắt nhìn họ Bùi đó hỏi:
- Cậu cố ý?
- Làm gì mà phải nổi cáu lên với tôi như thế? – Vĩnh Quang uốn cong lọn tóc của tôi trên ngón tay, cười tà mị tiếp lời: – Tôi biết tính bạn Việt An thích diễn kịch nên chỉ thay bạn viết kịch bản trước thôi. Không ngờ nó lại thành công ngoài sức mong đợi thế này. – Hắn ta nhún vai, lại cười. – Nghĩ thử xem, Hoàng Kiên Chánh, Hotboy số một trường Mạn Thanh, gia cảnh đồ sộ, hoàng tử trong mộng của biết bao cô gái. Nổi tiếng là lạnh nhạt khó gần mà lại bị bạn cùng lớp lấy ra làm trò cười, liệu… cậu ta có để yên cho cậu không?
- Cậu cố ý?
Mật mã cuối cùng – Ngoại truyện
Mật mã cuối cùng – Chương 17 (end)
Mật mã cuối cùng – Chương 16
Mật mã cuối cùng – Chương 15
Mật mã cuối cùng – Chương 14
Mật mã cuối cùng – Chương 13
Mật mã cuối cùng – Chương 12
Mật mã cuối cùng – Chương 11
Mật mã cuối cùng – Chương 10
Mật mã cuối cùng – Chương 9
Mật mã cuối cùng – Chương 8
Mật mã cuối cùng – Chương 7
Mật mã cuối cùng – Chương 6
Mật mã cuối cùng – Chương 5
Mật mã cuối cùng – Chương 4
Mật mã cuối cùng – Chương 3
Mật mã cuối cùng – Chương 2
Mật mã cuối cùng – Chương 1
Tôi bước giật lùi về sau vài bước để tránh bàn tay ai đó cứ liên tục vỗ nhẹ lên đầu mình. Nhân tiện vận nội công đập cho cái bàn tay đó một cái “bốp” nghe giòn tan. Song, thỏa mãn nhìn Vĩnh Quang nhăn mặt vì đau mà phản bác lại:
- Thế mẹ cậu không có dạy là khiêm tốn thì khiêm tốn nhưng mà…
- Suỵt… Có người đến. – Hắn đưa tay lên miệng chặn đứng lời nói của tôi. Song, dang tay đẩy tôi thẳng về nhà vệ sinh nam tiếp lời: – Chúc may mắn.
Tôi lảo đảo cố giữ thăng bằng để không làm một màn “cạp cỏ” hoàng tráng trước cửa nhà vệ sinh nam. Quay lại lườm họ Bùi đó một cái song mở thư tình ra đứng đọc hùng hồn như Hồ Chủ Tịch đọc bản tuyên ngôn.
- Hôm nay, một ngày tháng tư đong đầy nắng và gió, em gặp được anh có lẽ là duyên tiền định. Có lẽ anh không biết, chứ ngay từ cái giây phút em nhìn thấy anh tiến về phía nhà vệ sinh nam thì em đã biết anh là người mà em đợi bấy lâu nay rồi. Mặc kệ anh có tin hay không nhưng đó là sự thật mà ngay cả em cũng không tin. Hay mình cứ coi như nó là tiếng sét ái tình đi anh nhé! Và buổi gặp mặt hôm nay là do số mệnh an bài được không? Còn đây là nhành hoa mà em cất giấu bấy lâu để tặng cho anh. Mong anh nhận lấy. Anh ạ, nếu anh không nhận là coi như đã dẫm nát trái tim em rồi đấy…
- Ha ha ha… Ha ha ha… Duyên tiền định. Ha ha ha… Nhà vệ sinh nam… Ha ha ha… – Tôi vừa đọc đến một phần ba bức thư tình thì đã nghe thấy một tràng cười như bò rống của Vĩnh Quang vang lên bên hông nhà vệ sinh nam. Không những thế, cậu ta còn nằm bò ra đất mà cười trong tư thế quỳ gối. Một tay ôm bụng, tay còn lại thì liên tục đấm thùm thụp xuống đất. Nước mắt nước mũi tèm nhem, nom còn bẩn hơn cả mấy đứa trẻ đang trong thời kì cai sữa.
- Lưu-Việt-An!-Thật-vinh-hạnh-khi-được-làm-cái-người-mà-cậu-đợi-bấy-lâu-đấy. – Ngay sau đó bên tai tôi vang lên một giọng nói quen thuộc mang đậm tà khí. Song, giật lấy bông hoa Cứt Lợn trên tay tôi tùy hứng thả rơi một câu khen ngợi. – Đẹp.
Tôi đứng đó nuốt khan nước bọt, từ từ quay đầu lại chiêm ngưỡng nhan sắc của “nhân vật nam chính” trước mặt. Đập vào mắt tôi là nụ cười nửa miệng thường trực của…của… của Hoàng-Kiên-Chánh. Răng môi va đập vào nhau cồm cộp, tôi chôn chân tại chỗ hứng chịu từng cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống của cậu ta. Rồi bỗng… “rắc” một cái, cành hoa gãy làm đôi. Chảnh thiếu gia tiếp tục nhìn tôi cười khẩy mà rằng:
- Của tôi? – Cậu ta đánh mắt về phía bông hoa Cứt Lợn. Song, chưa đầy một giây sau đó lập tức quay phắt đầu lại trợn mắt nhìn tôi. Tôi sợ đến mức đờ người, mặt cách không còn giọt máu, cắn chặt môi gật đầu như bổ củi.
- Vậy… tùy tôi định đoạt? – Chảnh thiếu gia đưa bông hoa đã bị bẻ làm đôi đến trước mặt tôi. Tiếp tục gật đầu, tôi gật đầu như bổ củi mà không dám động đậy gì vì sợ.
Ngay lập tức, Chảnh thiếu gia thả rơi bông hoa xuống đất, dùng giày thể thao nghiến nát nó ngay dưới chân. Song, đút hai tay vào bọc quần quay lưng bước thẳng.
Tôi ngồi bệt xuống đất nhìn theo bóng lưng Chảnh thiếu gia khuất dần sau thân cây phượng vĩ. Lại nhìn cành hoa bị nghiền nát trước mặt mà nghĩ đến tương lai mịt mù phía trước.
Tôi cứ đinh ninh rằng người trước mặt chắc là đàn anh khóa trên, bảo vệ, thầy giáo hay cái gì đó cũng được. Nếu là Trần Tiên thì càng tốt, nó chắc chắn sẽ chọc quê tôi vài ngày nhưng quên ngay trong chớp mắt. Vậy mà cái người đó lại là Chảnh thiếu gia.
Biết không? Chỉ cần một câu nói của cậu ta thôi là cũng đủ khiến đám con gái mê trai hơn mê ăn trường tôi… trường tôi… bu lại xé xác tôi rồi.
- Này, màn tỏ tình rất hùng hồn, rất sống động. Ha ha ha… Nhưng mà công phủ đầu là nhờ tôi. Nếu không có tôi giúp cậu hóa trang như thế này, viết thư tình hay như thế này. Thì làm sao vở kịch lại thành công ngoài sức tưởng tượng như vậy được? Đúng không? – Vĩnh Quang đưa tay vuốt tóc tôi nói như rít qua kẽ răng. – Lưu Việt An, chẳng phải cậu thích đóng kịch lắm sao?
Tôi quay phắt đầu lại trợn mắt nhìn họ Bùi đó hỏi:
- Cậu cố ý?
- Làm gì mà phải nổi cáu lên với tôi như thế? – Vĩnh Quang uốn cong lọn tóc của tôi trên ngón tay, cười tà mị tiếp lời: – Tôi biết tính bạn Việt An thích diễn kịch nên chỉ thay bạn viết kịch bản trước thôi. Không ngờ nó lại thành công ngoài sức mong đợi thế này. – Hắn ta nhún vai, lại cười. – Nghĩ thử xem, Hoàng Kiên Chánh, Hotboy số một trường Mạn Thanh, gia cảnh đồ sộ, hoàng tử trong mộng của biết bao cô gái. Nổi tiếng là lạnh nhạt khó gần mà lại bị bạn cùng lớp lấy ra làm trò cười, liệu… cậu ta có để yên cho cậu không?
- Cậu cố ý?
Đọc tiếp:
Mật mã cuối cùng – Chương 9
Quay lại:
Mật mã cuối cùng – Chương 11
Danh sách chươngMật mã cuối cùng – Ngoại truyện
Mật mã cuối cùng – Chương 17 (end)
Mật mã cuối cùng – Chương 16
Mật mã cuối cùng – Chương 15
Mật mã cuối cùng – Chương 14
Mật mã cuối cùng – Chương 13
Mật mã cuối cùng – Chương 12
Mật mã cuối cùng – Chương 11
Mật mã cuối cùng – Chương 10
Mật mã cuối cùng – Chương 9
Mật mã cuối cùng – Chương 8
Mật mã cuối cùng – Chương 7
Mật mã cuối cùng – Chương 6
Mật mã cuối cùng – Chương 5
Mật mã cuối cùng – Chương 4
Mật mã cuối cùng – Chương 3
Mật mã cuối cùng – Chương 2
Mật mã cuối cùng – Chương 1