Mật mã cuối cùng – Chương 14


- Chuyên mục: Truyện dài
- Lượt xem: 135
Vậy mà cũng bày đặc hỏi ý kiến. Điên cả người. Thế khác nào ép người khác vào ngõ cụt?
.
.
.
Tập thể dục buổi sáng hai vòng xe, kết quả sém chút nữa là tôi với Trần Tiến bị vất ngoài cổng trường nếu không nhanh chân luồn vào. Vậy vẫn chưa là gì khi mà tôi chạm mặt với hai chị cờ đỏ lớp trên, mặt nghiêm như tiền, hỏi:

- Bảng tên đâu? Huy hiệu đoàn đâu?

Tôi tái mặt đứng im bất động. Kiểu này mà bị ép cung bắt khai tên thật thì chắc một điều rằng, thầy chủ nhiệm sẽ cạo đầu tôi vì tội đi học muộn.

- Không đeo là không đeo. Hỏi làm gì cho mất công? Cứ trừ thẳng tay thôi! – Chị cờ đỏ bên cạnh phụ họa.

Ôi cái thân tôi. Nát… tươm!

Vừa ức vừa tức, tôi dậm dậm chân xuống nền nhìn theo bóng lưng của hai bậc trưởng bối khóa trên. Bặm môi, bặm lợi rủa thầm “hai chị chết không có chỗ chôn”. Vô tình, tôi thấy Vĩnh Quang đứng dưới gốc cây Phượng gần dãy nhà thiết bị. Hắn đứng đó, hướng mắt về nơi đây, hay nói đúng hơn là đã đứng đó quan sát tôi từ rất lâu rồi.

Vẫn vậy, lúc nào Vĩnh Quang cũng mang cái dáng vẻ lãng tử ấy. Tóc nâu, mắt phượng, môi mỏng, một khuôn mặt tuấn tú luôn tươi cười. Tươi cười thì tươi cười thật đấy, nhưng tôi thấy hắn cũng chẳng khác tôi là mấy. Đằng sau bộ mặt tươi cười ấy có quá nhiều thứ, quá nhiều thứ mà bản thân tôi không thể nào lý giải nổi tại sao nó lại như vậy.

- Trai có bồ như hoa có chậu, em nào thâm hậu đập chậu cướp cây. – Chẳng biết tự bao giờ, Trần Tiến đã đến đứng song song với tôi. Hai tay nó khoanh lại trước ngực, đầu khẽ ngúc ngắc, gật gật tô vẽ cho bản thân thêm giống một ông cụ non thế hệ mới. – Cơ mà nhắc trước cho mày biết, đập chậu cướp cây tiếng nhơ muôn đời. Nhất là “cái cây đó” lại thuộc quyền sở của bạn thân. – Móc, sỉa, sói, đá đểu, đá xoáy cộng chọc ngoáy tôi xong. Trần Tiến ung dung đi thẳng vào lớp, để lại cho tôi cái bóng lưng đạo mạn xa dần rồi khất bóng sau cánh của gỗ. Tôi tức chào máu vì lời vu khống ấy. Nhưng khi nhận thức ra mình bị móc họng thì mới biết rằng: trên hành lang lớp chỉ còn lại mình tôi. Điên máu! Tôi sốc lại cái balo trên lưng, dạng từng bước chân voi tiến thẳng vào lớp.

BỊCH.

Vừa đặt mông xuống ghế, tôi tóm lấy cổ áo Trần Tiến giật ngược, hỏi:

- Vừa nãy là ý gì?

- Đừng giả ngốc, tao biết chắc mày hiểu tao muốn nói gì.

Tôi lấy lưỡi đẩy ngược cục tức vào trong để không dang tay tát thẳng vào mặt Trần Tiến một cái. Cố kiềm cơn giận tôi hỏi:

- Vậy ra trong mắt mày, tao là loại người ấy à?

Trần Tiến thở hắt ra, rõ là bực bội. Nó gỡ tay tôi ra khỏi cổ áo đồng phục của mình, xoay người quay hẳn xuống bàn tôi làm mặt hình sự.

- Mày là loại người nào thì tự bản thân mày biết, tao không có quyền hay đúng hơn là không có cái quyền được đánh giá. Chỉ là tao muốn nhắc mày cẩn thận, thằng đó, nó không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu.

- Mày cũng thấy vậy à? – Ngoài sức tưởng tượng. Tôi cứ ngỡ rằng mình có ác cảm với Vĩnh Quang nên lúc nào cũng nghĩ xấu cho hắn. Ai ngờ, lại có hẳn một người đồng suy nghĩ ngay trước mắt.

- Dĩ nhiên. – Dừng lại một chút, Trâng Tiến hỏi: – Mật mã giải xong chưa?

- Xong rồi. – Tôi nhún vai.

- Vậy thì tốt. Từ nay về sau đừng qua lại với nó nữa. Tránh đêm dài lắm mộng.

- Chỉ có mày hiểu tao, chỉ có tao mới biết được sự thật. – Sự thật là tôi “rất rất” muốn tránh xa hắn, càng xa càng tốt. Nhưng… đời đâu đẹp như người ta hằng mơ ước!

- Có thấy cái cách nó nhìn mày không? – Đột nhiên Trần Tiến chuyển đề tài hỏi một câu không đầu không đuôi làm tôi ngớ người. Thuận miệng ném ra hai chữ “gì cơ?” Trần Tiến nâng tay gõ vào đầu tôi ba cái liên tiếp, nghiến răng nói: – Người ta thường bảo con gái rất nhạy cảm trong mấy chuyện này. À không, người ta thường bảo con gái có giác quan thứ sáu, thế cái giác quan thứ sáu đó của mày để dùng vào việc gì rồi?

- Mây gió, trăng sao, hoa lá cành gì đó lượt bỏ hết đi. Vào thẳng chủ đề chính. – Tôi xoa xoa cục u trên trán gắt.

- Được rồi. Nó có ý với mày đấy.

- Hả? – Tôi shock.

- Hả cái vả ý chứ hả. – Trần Tiến lườm tôi một cái sắc lẻm, tiếp lời: – Lần cuối cùng tao nhắc mày, mày nên tránh xa nó ra. Thằng đấy chẳng tốt đẹp gì đâu. Tuy tao không thể chỉ rõ cho mày thấy. Nhưng nếu mày chịu nghe tao, tương lại chắc chắn không phải hối hận.

- Được vậy thì còn gì bằng? – Nghe cái cách Trần Tiến nói kìa, làm như tôi muốn quấn lấy Vĩnh Quang lắm ấy.

Ba tiếng trống vang lên báo hiệu 15 phút đầu giờ đã hết, cũng như cắt đứt câu chuyện phiếm của hai đứa tôi.

Thời gian trôi nhanh, hai tiếp học tiếp theo cũng kết thúc một cách chóng vánh. Tôi gập sách, xếp thành một trồng rồi kê cằm, ôm bàn ngủ ngon lành. Mộng đẹp còn chưa đến, trên đỉnh đầu dội xuống tiếng “hót thánh thót” của Trần Tiến. Nó đứng hẳn lên ghế, một chân gác lên bàn tôi tạo tư thế vuông  góc, hai tay giơ cao lên trời, ngửa cổ nhìn quạt trần, gào lên:

- Trời ơi là trời, chẳng lẽ tuổi thanh xuân của tôi cứ thế này mà bị sách vở vùi dập hay sao?

Tôi vội kéo áo cô bạn dãy bàn bên cạnh, vặn volume hết cỡ hét rống lên cho cả lớp cùng nghe.

- Cậu làm chứng, tớ không có quen thân gì với cái thằng bệnh hoạn này đâu đấy.

Prev 1 2 3 4 5 Next
Đọc tiếp: Mật mã cuối cùng – Chương 13
Quay lại: Mật mã cuối cùng – Chương 15
Danh sách chương
Mật mã cuối cùng – Ngoại truyện
Mật mã cuối cùng – Chương 17 (end)
Mật mã cuối cùng – Chương 16
Mật mã cuối cùng – Chương 15
Mật mã cuối cùng – Chương 14
Mật mã cuối cùng – Chương 13
Mật mã cuối cùng – Chương 12
Mật mã cuối cùng – Chương 11
Mật mã cuối cùng – Chương 10
Mật mã cuối cùng – Chương 9
Mật mã cuối cùng – Chương 8
Mật mã cuối cùng – Chương 7
Mật mã cuối cùng – Chương 6
Mật mã cuối cùng – Chương 5
Mật mã cuối cùng – Chương 4
Mật mã cuối cùng – Chương 3
Mật mã cuối cùng – Chương 2
Mật mã cuối cùng – Chương 1
- Đọc truyện Gặp Anh Trong Chiều Mưa (Full)
- Đọc truyện Mật mã cuối cùng (full)
- Đọc truyện Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã (full)
- Đọc full truyện sock tình
- Đọc truyện Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi (Full)
Xtscript load: 0.000017s. Total load: 0.000154
Teya Salat