Snack's 1967

Mật mã cuối cùng – Chương 14


- Chuyên mục: Truyện dài
- Lượt xem: 136
Rứt lời, Trần Tiến gườm gườm nhìn tôi tỏ vẻ “tao chẳng thèm”. Song, búng người nhảy phóc ra cửa lớp, mất hút. Tôi dõi mắt nhìn theo bóng lưng Trần Tiến khuất dần khẽ cười. Tí nó về, thể nào cũng có cái ăn. Mà người hưởng lộc ấy không ai khác ngoài tôi. Khà khà, chuyện này xảy ra như cơm bữa. Nghĩ rồi, tôi gục đầu xuống bàn tiếp tục sự nghiệp giang giở. Ngủ thẳng cẳng, không cần biết trời trăng mây gió.
.
.
.
Giấc ngủ chập chờn đến với tôi kéo theo cơn ác mộng thường trực. Trong mơ, người ấy vẫn lên tục trách mắng tôi vô tâm, cạn tình. Rồi cả người đàn ông trong ngôi nhà gỗ nữa. Ông ta hùng hổ lao đến lôi Chảnh thiếu gia đi, mặc cho tôi có chạy theo kêu gào đòi người.

Thức giấc, hai má tôi ướt đẫm toàn nước mắt. Chẳng hiểu sao dạo này tôi lại thích khóc như thế. Chẳng hiểu sao mỗi khi ngả lưng chìm vào cõi mộng mị, người tìm đến tôi đầu tiên lúc nào cũng là Chảnh thiếu gia. Không những thế, tần suất cậu ta xuất hiện trong mỗi giấc mơ của tôi ngày càng dày đặc. Nó nhiều đến nỗi tôi không dám ngủ, hay đúng hơn là sợ ngủ. Nhưng thể chất của một người bệnh không lại cho phép tôi làm vậy.

Nói cho cùng, Chảnh thiếu gia đối với tôi cũng chỉ là một người dưng. Dù cho cậu ta có không thoát khỏi tay người đàn ông kia hay là có chết ở một cái xó sỉnh nào đó thì cũng không có liên can gì đến tôi. Vậy mà sao hết lần này đến lần khác tôi lại chẳng thể nào dằn lòng quên đi.

Xấu tính, ích kỉ, lúc nào cũng chỉ biết nghĩ cho bản thân. Tôi biết, tôi biết mình chẳng phải đứa tốt đẹp gì. Tôi cũng biết Chảnh thiếu gia bốc hơi một cách bí ẩn, một phần là do tôi. Và tôi chắc chắn rằng Vĩnh Quang biết chuyện gì đó đã xảy ra sau khi tôi ngất. Nhưng hiển nhiên cậu ta không hé răng tiết lộ, dù là nửa chữ. Còn nữa, cả chiếc điện thoại của tôi, nó cũng mất tích theo Chảnh thiếu gia kể từ hôm đó. Vậy nên, một chút hi vọng mong manh báo án cũng theo gió cuốn bay. Hơn hết tất cả, luôn mang trong tôi một dấu hỏi to đùng là “tại sao tôi lại thoát ra khỏi đó khi thần chết đã đứng trước mặt và mỉm cười với tôi.”

Tôi đưa tay lên quệt đi hai dòng nước mắt, lau khô mặt. Đâu vào đó mới dám ngẩng đầu lên, từ từ đi về vị chí chống nơi góc lớp, chỗ ngồi của Chảnh thiếu gia. Bàn tương hợp đơn bóng loáng, tôi đứng im nhìn nó chân chân. Bỗng tôi thấy trên lớp sơn bóng của chiếc bàn có vài nét chữ được viết bằng bút chì, như ẩn như hiện. Tôi vội vàng ngồi xuống chăm chú nhìn kĩ dòng chữ đó. Song lật đật chạy về bàn lấy bút, nháp ra hí hoáy ghi lại.
.
.
.
188 gió đi mang thẳng em cây đi tùng liệu già có tôi mang ở em đó về?
Khóa: Một sống, hai chết.
.
.
.
Đặt dấu chấm cho chữ “chết”, tôi còn chưa kịp ngẫm xem mình nên giải thế nào thì tờ giấy nháp đã bị giật mất. Mà người ấy không ai khác ngoài cái Linh, lớp phó học tập. Nó cầm tờ giấy xoay qua xoay lại, lật úp lật ngửa, nhăn mày nhăn chán, cắn môi song gào lên:

- Cái gì đây mày? Mang thẳng em cây đi tùng… ở em đó về? Trò khỉ gì thế này? Lại còn “khóa: Một sống, hai chết” nữa chứ.

- Dốt! Thư tình chứ cái gì? – Chẳng biết tự bao giờ, Trần Tiến đã quay lại lớp. Nó ném đến trước mặt tôi cây kẹo Alpenliebe, giật lại tờ giấy trên tay Linh, vênh mặt nói: – Kiểu tỏ tình đang thịnh hành nhất thế kỉ 21, mày không biết hả đồ nhà quê!

- Gì? – Linh quát lên.

- Hư… Vậy tao đố mày biết trong đây viết gì đấy, đố mày dịch được đấy!

- Sao tao phải dịch?

- Vậy nên tao mới nói mày nhà quê! – Trần Tiến cười khẩy, đắc ý dung vai. Nó vốn dĩ đã cao hơn cái Linh rất nhiều rồi. Vậy mà giờ còn cố ý xách cằm, vênh mặt càng tạo cho người ta cái cảm giác thua kém. Nhỏ lớp phó tức quá, dặm chân bình bịch bỏ đi không lời “chào”. Tôi nhìn theo bóng lưng Linh mà chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Hai đứa này chắc bị ông tơ bà nguyệt se duyên rồi. Chứ không làm sao lại cứ ăn rồi đánh nhau suốt thế? Thật là hết chịu nổi!

- Ngồi đấy cười ngờ nghệch cái gì đó? – Trần Tiến khoanh tay đứng nhìn tôi theo cái cách du côn nhìn gái nhà lành, giở giọng khinh bỉ, lời nói đầy xấc xược.

- Cười mày đấy, ăn rồi suốt ngày đi ghẹo gái. – Tôi cười khẩy, đá đểu.

- Ý mày… đứa con gái đó tên Lưu Việt An có đúng không? – Nó ném cho tôi một ánh nhìn đắc thắng cùng điệu cười vô lại. Song, đi đến hẩy tôi vào góc tường rồi ngồi xuống phần ghế còn thừa. Đập tay lên bàn, chỉ thẳng vào tờ giấy, hỏi: – Việt An, cái gì đây?

- Mật mã. – Tôi đáp cụt ngủn.

- Mày nói với tao là giải xong mật mã rồi kia mà?

Tôi không trả lời, đơn giản là ngồi làm thinh, tỏ vẻ khinh người đến cực hạn.

- Khóc à? – Trần Tiến nâng tay lên chạm nhẹ vào má tôi.

Hệ quả của việc việc nửa mê nửa tỉnh, nằm khóc đòi người đây mà!

- Làm gì có.

- Mắt mũi đỏ hoe thế này rồi mà còn chối.

Tôi gạt tay Trần Tiến ra, vênh mặt cười.

- Hôm qua đọc sách, thấy trong đó ghi “con gái đẹp nhất là khi khóc”. Vừa hay hôm nay tao thấy mình không được xinh, thử tí ấy mà.

Trước câu nói mang đậm mùi hài kịch của tôi, Trần Tiến chẳng cười lấy một cái. Nó nhìn tôi chằm chằm, làm mặt hằm hằm, đoạn bảo:

Prev 1 2 3 4 5 Next
Đọc tiếp: Mật mã cuối cùng – Chương 13
Quay lại: Mật mã cuối cùng – Chương 15
Danh sách chương
Mật mã cuối cùng – Ngoại truyện
Mật mã cuối cùng – Chương 17 (end)
Mật mã cuối cùng – Chương 16
Mật mã cuối cùng – Chương 15
Mật mã cuối cùng – Chương 14
Mật mã cuối cùng – Chương 13
Mật mã cuối cùng – Chương 12
Mật mã cuối cùng – Chương 11
Mật mã cuối cùng – Chương 10
Mật mã cuối cùng – Chương 9
Mật mã cuối cùng – Chương 8
Mật mã cuối cùng – Chương 7
Mật mã cuối cùng – Chương 6
Mật mã cuối cùng – Chương 5
Mật mã cuối cùng – Chương 4
Mật mã cuối cùng – Chương 3
Mật mã cuối cùng – Chương 2
Mật mã cuối cùng – Chương 1
- Đọc truyện Gặp Anh Trong Chiều Mưa (Full)
- Đọc truyện Mật mã cuối cùng (full)
- Đọc truyện Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã (full)
- Đọc full truyện sock tình
- Đọc truyện Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi (Full)
Xtscript load: 0.000024s. Total load: 0.000227