Mật mã cuối cùng – Chương 15


- Chuyên mục: Truyện dài
- Lượt xem: 179
Dừng chân trước lùm cây, thứ mà tôi nhìn thấy đầu tiên không phải là quả bóng mà là bóng lưng một người con trai. Cậu ta khoác trên người một bộ âu phục màu nâu đất, giầy da nhẹ gõ lên mặt đường. Giây phút người con trai mặc âu phục ấy xoay người, tôi đã giật mình đến mức phải bám chặt vào hàng rào sắt. Bám chặt vào điểm tựa duy nhất ấy để bản thân không ngã khụy trước đôi mắt nâu kia. Đúng vậy, người trước mặt tôi, người ấy không ai khác ngoài Hoàng Kiên Chánh. Dù có cho tiền vàng hay kề dao vào cổ uy hiếp rằng Chảnh thiếu gia đã chuyển trường tôi cũng sẽ không tin. Tôi sẽ không bao giờ tin, người con trai trước mặt này, người mang dáng vẻ thành đạt này không phải là Hoàng Kiên Chánh. Chắc chắn phải có một cái gì đó, một cái gì đó lý giải hết toàn bộ cơn ác mộng của tôi. Những giấc mơ hàng đêm, những giấc mơ chứa đầy máu và nước mắt.

Bỗng tôi thấy hai mắt cay xè và đôi má bỗng trở nên nóng hổi. Đưa tay lên quệt đi, hóa ra tôi lại khóc, tôi lại khóc vì một người dưng. Tôi đã bao lần thừa nhận rằng mình là một đứa ích kỉ, lúc nào cũng chỉ biết sống cho bản thân. Tôi cũng đã bao lần tự nói với lòng rằng cậu ta chẳng là gì của mình cả. Nhiều lắm cũng chỉ là một người qua đường, một người dưng, tôi việc gì phải bận tâm đến sống chết của cậu ta? Nhưng một sự thật không thể phủ nhận rằng lớp tường thành kiên cố ấy đã hoàn toàn sụp đổ khi tôi lại một lần nữa nhìn ấy thân ảnh này.

- Con kia, mày đi nhặt bóng mà nhặt cả tiếng đồng hồ vậy à? – Sau lưng tôi, Trần Tiến gân cổ gào lên, giọng mất kiên nhẫn và đầy tức tối.

Trước mặt tôi, bên kia đường, Chảnh thiếu gia đứng im không nhúc nhích. Làn tóc đen tuyền thỏa sức đùa nghịch cùng gió, đua nhau vỗ về khuôn mặt điển trai, góc cạnh. Đôi mất nâu khẽ nheo lại, nhìn tôi đầy hứng thú. Viền môi kéo lên để lộ một nụ cười nửa miệng. Nụ cười ấy làm tôi phát hoảng. Nó tựa như cái lần tôi nhìn thấy cậu ta đứng dưới gốc cây Tùng già. Giây phút Chảnh thiếu gia quay lưng nhìn tôi, cũng theo cái cách ấy, nó làm tôi lạnh thấu xương. Tưởng như kiếp trước tôi đã nợ cậu ta rất nhiều, rất nhiều thứ. Vậy nên kiếp này, Chảnh thiếu gia quyết đòi lại cho bằng được. Không những thế, còn phải đòi cả gốc lẫn lãi, đòi hết tất cả những gì tôi có.

BỘP.

Trần Tiến chạy đến giật mạnh vai tôi, ép tôi phải đối diện với nó.

- Con này, mày… Sao lại khóc? – Trần Tiến hạ giọng, nói đầy vẻ bàng hoàng. Nó nhíu chặt đôi lông mày, nhìn tôi dò xét. – Có chuyện gì à?

Tôi gạt tay Trần Tiến ra khỏi vai mình, xoay người bám chặt lấy hàng rào sắt, phóng tầm nhìn ra khoảng không bao la trước mặt. Nhưng… người ấy đã không còn, Chảnh thiếu gia, cậu ta đã biến mất. Tôi đứng im đó nhìn sang bên đường, nước mắt lại lăn dài. Chẳng hiểu sao, tôi chẳng thể nào lý giải được tại sao bản thân lại thích khóc như vậy. Từ bé đến lớn, tôi luôn khinh thường mấy đứa con gái mít ướt. Lúc nào cũng chỉ biết khóc lóc, khóc thì giải quyết được gì? Vậy mà giờ đây, tôi lại đứng đây khóc.

- Đủ rồi đấy! Rốt cuộc là đã có chuyện gì? – Một lần nữa, Trần Tiến giật mạnh vai tôi lại. Nó ép tôi vào hàng rào sắt, giam tôi giữa hai cánh tay rắn như thép, gằn giọng nói: – Nói, rốt cuộc đã sảy ra chuyện gì? NÓI!

- Không biết. – Tôi khóc nghẹn ngào.

BỤP.

Trần Tiến nện một đấm xuống lưới thép gai, ước trừng nắm đấm ấy chỉ cách mặt tôi khoảng năm phân.

- Còn muốn giấu tao à? Rốt cuộc là làm sao? Làm sao? Làm sao lại khóc? Hả? – Trần Tiến hét thẳng vào mặt tôi. Tưởng trừng nó muốn xé nát tôi ra thành trăm mảnh.

- Không biết, không biết, đừng hỏi nữa có được không? – Tôi đẩy Trần Tiến ra, hai tay ôm chặt lấy đầu, ngồi bệt xuống đất khóc rống lên.

- Được, được thôi! Nếu đó là điều mày muốn. – Song, Trần Tiến xoay lưng đi thẳng đến chỗ lùm cây nhặt bóng lên. Cũng chẳng thèm quay lại nhìn tôi thấy một cái, cất bước.

- Trần Tiến, Việt An sao vậy? – Xa xa vọng tới vài ba câu thắc mắc cho cái biểu hiện lạ lùng của tôi.

- Mặc kệ nó đi! Ăn no dửng mỡ dư nước mắt. Cái loại ba chập ấy mày chấp làm gì? Sáng nắng, chiều mưa, buổi trưa sương mù, đêm đông giông bão. – Trần Tiến thoáng khựng chân lại, môi nó mấp máy cái gì đó mà tôi không nghe rõ. Song, hắng giọng hét lên cho đám nhí nhố trước mặt cùng nghe. – Con gái đẹp nhất là khi khóc, tụi bay cứ để im đấy cho nó khóc. Coi coi sáng mai ngủ dậy đẹp xấu biết liền.

Không hẹn mà gặp, một tràng cười nữa vang lên. Cười theo cái kiểu nhạo bám.

Chiều tà, mặt trời dần buông…

Tôi ngồi đó, bó gối…

Xa xa là tiếng cổ vũ cùng tiếng mắng chửi…

- Trần Tiến, mắt mày đui à? Không nhìn thấy bóng bay tới hay sao mà đứng im như trời trồng thế hả?

- Thằng kia, bóng bay tới mày không đỡ mà né cái gì?

- Trần Tiến, chuyền bóng đi, chuyền cho thằng Toàn kìa. Nhanh lên không mất bóng.

- Thằng kia, mày đánh đá thế đấy à?

- TIẾN! Mày bước ra khỏi sân ngay cho tao. Cút về luôn cho khuất mắt tao. Trời ơi, thua biết bao nhiêu điểm rồi?
.
.
.
- Về!

Tôi ngồi im không đáp lời, mắt dán chặt vào đôi giầy vải trước mặt. Có lẽ tôi sai, có lẽ tôi nên xin lỗi. Suy cho cùng nó cũng chỉ là muốn tốt cho tôi. Nếu đặt tôi vào trường hợp tương tự, tôi cũng sẽ hàng động y như Trần Tiến.

- Về!

- Xin lỗi. – Tôi thủ thỉ, nói như cho bản thân nghe.

Prev 1 2 3 4 ... 8 Next
Đọc tiếp: Mật mã cuối cùng – Chương 14
Quay lại: Mật mã cuối cùng – Chương 16
Danh sách chương
Mật mã cuối cùng – Ngoại truyện
Mật mã cuối cùng – Chương 17 (end)
Mật mã cuối cùng – Chương 16
Mật mã cuối cùng – Chương 15
Mật mã cuối cùng – Chương 14
Mật mã cuối cùng – Chương 13
Mật mã cuối cùng – Chương 12
Mật mã cuối cùng – Chương 11
Mật mã cuối cùng – Chương 10
Mật mã cuối cùng – Chương 9
Mật mã cuối cùng – Chương 8
Mật mã cuối cùng – Chương 7
Mật mã cuối cùng – Chương 6
Mật mã cuối cùng – Chương 5
Mật mã cuối cùng – Chương 4
Mật mã cuối cùng – Chương 3
Mật mã cuối cùng – Chương 2
Mật mã cuối cùng – Chương 1
- Đọc truyện Gặp Anh Trong Chiều Mưa (Full)
- Đọc truyện Mật mã cuối cùng (full)
- Đọc truyện Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã (full)
- Đọc full truyện sock tình
- Đọc truyện Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi (Full)
Xtscript load: 0.000019s. Total load: 0.000167
Ring ring